Chương trước
Chương sau
Vòng tròn ma thuật tắt đi, Tôn Diệt ở bên trong theo đó mà đau đớn uốn người, miệng thì không ngừng rên rỉ, ma lực yếu ớt tỏa ra cũng càng lúc càng hỗn loạn.
Tôn Diệt đau đớn giãy giụa một lúc thì dừng lại, cả cơ thể hắn bất động nằm đó, hơi thở và nhịp tim của hắn cứ thế dần trở nên yếu ớt.
Hắn sắp chết rồi.
Nhìn Tôn Diệt sắp chết mà làm tôi tiếc hận.
Thật đáng tiếc.
Một ứng cử viên sáng giá cứ như thế không rõ nguyên nhân mà chết.
Tôn Diệt rốt cuộc đã đi đâu?
Là ai làm hắn trọng thương?
Rất nhiều chuyện không rõ ràng cần phải tra kỹ, Tôn Diệt không thể cứ như thế không minh bạch mà chết đi được.
Kẻ thủ ác nhất định phải chịu tội.
Tra chuyện Tôn Diệt nhất định là phải làm nhưng chuyện thần tộc cũng như chuyện vợ của Lôi Thương cũng không thể bỏ dở.
Có rất nhiều thứ cần đồng thời thực hiện, nghĩ đến những thứ này khiến tôi thở dài mệt mỏi.
Lúc thì không có gì để làm, lúc thì quá nhiều vấn đề cần giải quyết.
Mấy ngày trước đây tôi còn ngồi tại một chỗ mà chỉ tay năm ngón nhưng từ hôm qua đến giờ thì tôi chẳng lấy một phút nghỉ ngơi.
Hết Hư Vô xông vào Vân Lôi rồi lại thần tộc thuần huyết thành công chạy thoát, giờ là Tôn Diệt không rõ nguyên nhân mà sắp chết.
Mọi việc cứ đột nhiên kéo tới làm tôi trở tay không kịp, không chỉ tôi mà quốc vương và những người khác cũng như vậy.
"Hắn chết rồi, giờ thì phải thông báo với đại nhân như thế nào đây?" Tôi nhìn vào Tôn Diệt đang hấp hối trên sàn rồi nhìn qua quốc vương mà hỏi.
— QUẢNG CÁO —
Không lấy một tin tức tốt lành thì báo cáo lên đại nhân kiểu gì đây?
Chẳng lẽ lại báo lên ngài ấy là chúng thần không có cách nào bắt được thần tộc thuần huyết, bây giờ chỉ có thể ngồi chờ đối phương thức tỉnh sức mạnh rồi đến giết chúng thần, hay là báo cáo ứng cử viên mà đại nhân muốn gặp đã bị giết chết mà chúng thần không rõ hung thủ là ai.
Báo cáo như vậy xong nếu còn mạng rời khỏi đó thì đúng là kỳ tích.
"Hự..."Quốc vương nghe tôi hỏi thì ho khan vài cái rồi nhìn qua tôi:" Ta còn phải ở lại để trấn an lòng dân nên..."
"Bệ hạ không cần lo lắng, chỉ cần uy tín của một mình thần là đủ trấn an mọi người rồi!" Quốc vương còn chưa nói xong thì tôi đã nhanh miệng ngắt lời ngài ấy nói.
"Đúng vậy, bệ hạ cứ yên tâm đi nếu Lôi Chấn không được thì còn có thần ở đây!" Lôi Phong nhìn thấy quốc vương muốn nói thì vội vàng lên tiếng.
"Đúng vậy, đúng vậy, còn có thần ở đây trấn áp thì không ai dám lộng hành đâu, bệ hạ cứ yên tâm đi đi!" Lôi Linh đứng lên từ dưới nền mà hùa lời theo.
"Các ngươi không hiểu, ta còn rất nhiều chuyện phải giải quyết nên không thể đi được."Quốc vương nghiêm mặt phản bác.
"Bệ hạ, người cứ yên tâm chuyện của người thần sẽ..." Khi Lôi Linh đang định tiếp tục thuyết phục quốc vương thì bị ngài ấy giơ tay ra hiệu giữ im lặng.
"Không đúng, ổn định lại rồi!" Quốc vương nhìn chằm qua Tôn Diệt nói.
Ổn định lại rồi?
Tôi nghi hoặc nhìn qua Tôn Diệt thì thấy dao động ma lực hỗn loạn của hắn đang dần trở nên ổn định lại.
Dù hơi thở của hắn vẫn còn rất yếu nhưng không còn tiếp tục yếu thêm nữa mà có dấu hiệu dần mạnh lên.
"Kỳ lạ!" Lôi Linh cũng đã chú ý qua, khi thấy Tôn Diệt đang dần khôi phục thì gảy đầu nghi hoặc.
"Hình như..." Lôi Linh như nghĩ đến cái gì đó mà đi lại chỗ của Tôn Diệt rồi lấy tay chạm vào người hắn để kiểm tra.
"Thế nào có cứu được không?" Sau một lúc Lôi Linh thu tay về theo đó lông mày của hắn bắt đầu nhăn lại.
"Cứu được nhưng..." Lôi Linh ngập ngừng trả lời.
— QUẢNG CÁO —

"Nhưng cái gì?" Tôi vội hỏi.
"Ta chưa từng gặp qua trường hợp như vậy, ma lực ổn định lại quá nhanh."Nói đến đây Lôi Linh lại đưa tay chạm vào lại người của Tôn Diệt để kiểm tra.
Lôi Linh kiểm tra thêm mấy lượt nữa rồi nhìn qua chúng tôi:" Hắn đã ổn định lại rồi chỉ cần chờ tỉnh lại nữa là được, chỉ là..." Lôi tiếp tục gảy đầu:"Rõ ràng đã sắp chết làm sao có thể ổn định nhanh như vậy được chứ?"
Không cần Lôi Linh nói tôi cũng biết Tôn Diệt đã thoát khỏi nguy hiểm.
Dao động ma lực Tôn Diệt tỏa ra đã hoàn toàn ổn định sau đó nó dần yếu đi rồi mất hẳn.
Khi dao động ma lực hoàn toàn mất hẳn thì hơi thở cũng như nhịp tim của hắn theo đó mà dần mạnh lên.
"Có thể là do huyết mạch!" Đối với nghi hoặc của Lôi Phong, quốc vương suy nghĩ một lúc rồi đưa ra ý kiến của mình.
"Dù hắn có nồng đậm long huyết thì cũng không có khả năng." Lôi Linh không cho rằng ý kiến của quốc vương là đúng.
"Không phải là chúng ta nên làm rõ nguyên nhân tại sao hắn lại bị rối loạn ma lực trước rồi mới tính tới chuyện khác sao?" Lôi Phong lên tiếng nhắc nhở.
Đúng là phải tra rõ vì sao ma lực của Tôn Diệt bị rối loạn rồi mới có thể tìm ra được nguyên nhân hắn có thể tự mình phục hồi.
"Đúng là vậy!" Lôi Linh gật đầu đồng ý với ý kiến của Lôi Phong.
Như nghĩ tới cái gì đó, Lôi Linh vỗ vỗ vào ngực của Tôn Diệt:"Muốn biết rõ chuyện gì xảy ra thì hỏi hắn là tốt nhất!"
"Ngươi đừng có làm bậy!" Tôi lên tiếng khuyên ngăn.
Tôn Diệt đã không có vấn đề gì nữa nếu không cẩn thận khiến hắn gặp chuyện thì coi như hỏng.
"Yên tâm đi!" Lôi Linh tự tin đứng dậy rồi đi về một góc của căn phòng.
Ở nơi đó hắn lấy ra một cuộn giấy phác họa một vòng tròn ma thuật phức tạp sau đó hắn tiến lại chỗ của Tôn Diệt:" Đây là tác phẩm đắc ý nhất mà ta chế tạo được, nó có thể cưỡng chế ý thức phục hồi trong thời gian ngắn mà không có bất kỳ tác dụng phụ nào đến người bệnh."
Lôi Linh nói xong thì trải cuộn giấy lên người Tôn Diệt rồi bắt đầu truyền ma lực vào.
— QUẢNG CÁO —

"Hự... Hự... Hự..." Khi Lôi Linh sắp truyền ma lực của mình vào bên trong cuộn giấy thì Tôn Diệt liền ho khan lên.
Ho lên được vài cái thì Tôn Diệt dần tỉnh lại.
Với khuôn mặt ngơ ngác Tôn Diệt cực nhọc chống tay ngồi dậy rồi nhìn qua tôi và mấy người họ mà hỏi:"Các ngươi là ai?"
Lôi Linh thấy Tôn Diệt đột nhiên tỉnh lại thì có phần tiếc nuối nhưng hắn vẫn đỡ người dậy rồi lên tiếng trấn an:"Không cần lo sợ chúng ta là thống lĩnh quân đoàn, bên kia là bệ hạ, quốc vương Lôi quốc!"
"Thống lĩnh? Quốc vương?" Tôn Diệt ngơ ngác hỏi, dường như hắn còn chưa tỉnh táo lại hoàn toàn.
"Đúng vậy ta là quốc vương Lôi quốc, ngươi có nhớ rõ mình là ai không?" Quốc vương tiến lại gần qua chỗ Tôn Diệt hỏi.
"Ta là... Tôn Diệt!" Như nhớ tới cái gì đó ánh mắt Tôn Diệt dần trở nên lạnh lùng, sắc bén.
"Vậy ngươi có nhớ là ai đã đả thương ngươi hay không? Tại sao ma lực trong ngươi lại trở nên hỗn loạn?"Quốc vương liên tục hỏi chuyện.
Tôn Diệt không trả lời mà cố gượng người đứng dậy Lôi Phong bên cạnh thấy vậy thì dìu hắn đứng lên.
"Ta làm sao biết ngươi là quốc vương thật hay chỉ là một kẻ giả danh?" Tôn Diệt khi đứng lên thì lạnh lùng nhìn thẳng vào quốc vương mà hỏi.
Giọng điệu đầy ngạo mạn nhưng không thiếu phần cẩn thận, tôi đây đối với thái độ này của hắn rất là vừa lòng.
Quốc vương nghe vậy thì mỉm cười rồi tỏa ra khí chất đế vương của mình sau đó giơ chiếc nhẫn đang đeo trên ngón tay cái lên.
Tôn Diệt thấy chiếc nhẫn thì nhăn mày lại suy tư, sau một lúc hắn nói:"Ta không có ma lực nên không rõ ma lực hỗn loạn mà ngài nói là gì, còn về người đả thương ta..."
Mọi chuyện quả nhiên không đơn giản.
Chuyện Tôn Diệt bị trọng thương thế mà có liên quan đến Hư Vô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.