Chương trước
Chương sau
Thông đạo rất dài phải tốn một khoảng thời gian tôi mới tới được đầu bên kia của thông đạo.
Cường hóa cơ thể rút kiếm bên hông ra rồi tôi cẩn thận bước lên, ở phía trên đầu thông đạo là một khu nhà xưởng sản xuất.
Rất nhiều chai rượu rỗng với các loại nhãn mác khác nhau, từng thùng rượu to lớn cùng với các màu sắc khác biệt.
Nơi đây chính là nơi sản xuất rượu giả nhưng nhìn qua một vòng tôi lại không phát hiện ra một ai.
Người đâu?
"Rầm..." Khi tôi đang thắc mắc thì trong sâu khu nhà xưởng xuất hiện âm thanh đổ ngã.
Tiến nhanh vào sâu trong khu nhà xưởng tôi liền nhìn thấy nơi đó có năm người đang đứng và một người đang ngồi trên một chiếc ghế làm bằng vàng.
Bá Đồ đứng đó lạnh lùng nhìn về năm người trước mặt, trước mặt hắn là bốn tên ma pháp kiếm sĩ đang bao quanh bảo vệ lấy một nữ thú nhân đang ngồi trên ghế.
Sự có mặt đột ngột của tôi đã làm cho mọi người nhìn qua, lợi dụng lấy sự mất tập trung của đám người, Bá Đồ liền nhanh chân tiến tới tấn công nhưng chẳng mấy hiệu quả cho lắm, bốn người kia đã dùng kiếm chống trả lại.
Bá Đồ né đi đường kiếm của đối phương mà lùi lại rồi hắn quay đầu nhìn qua tôi hét lớn:"Ném kiếm qua đây!"
Theo lấy phản xạ tôi quăng thanh kiếm trên tay qua cho Bá Đồ, thấy vậy bốn người kia chạy tới chặn thanh kiếm đang bay ở trên không.
Bá Đồ nhếch lên nụ cười giảo hoạt rồi bỏ mặt lấy thanh kiếm cũng như bốn tên ma pháp kiếm sĩ mà lao nhanh tới nữ thú nhân đang ngồi trên ghế.
Khi gần tiến sát tới người của nữ thú nhân kia thì hắn dừng lại, một màn chắn trong suốt bao quanh lấy toàn bộ cái ghế đã ngăn cản bước chân của hắn.
Thấy Bá Đồ dừng lại thì nữ thú nhân trên ghế bắt chéo chân lên mà nhếch môi cười.
Bốn người kia khi biết mình bị lừa thì tức tối xông tới chỗ Bá Đồ nhưng mới đi được mấy bước thì nữ thú nhân đã giơ tay ra hiệu cho họ dừng lại.
— QUẢNG CÁO —
"Các ngươi không đánh thắng nổi hắn đâu." Nữ thú nhân nhìn qua Bá Đồ mà nói tiếp:"Ta nói có đúng không Tôn Diệt đại nhân!"
Nghe thấy những lời này sắc mặt của Bá Đồ liền xám lại:" Sao ngươi biết?" Bá Đồ vừa hỏi vừa búng tay.
Theo cái búng tay của hắn bốn tên ma pháp kiếm sĩ đang đứng đó đột nhiên ngã quỵ xuống đau đớn kêu la, làn da của họ nhanh chóng xuất hiện các vết lở loét.
"Trẻ tuổi, thực lực cao cường lại không dùng đến ma lực thì ở Lâm quốc này cũng chỉ có một mình Tôn Diệt đại nhân mà thôi."
"Đã biết ta là Tôn Diệt mà lại không bỏ trốn xem ra lá gan của Hoàng Cáo thiếu phụ cũng không nhỏ." Bá Đồ gật đầu xác nhận những lời kia là hoàn toàn đúng rồi mới lên tiếng.
"Tôn Diệt quá khen nhưng ngài đã vất vả tìm tiểu nô như vậy chắc không chỉ để nói mấy lời này đi?" Nói đến đây Hoàng Cáo dùng tay vuốt nhẹ lên bộ ngực căng tròn của mình rồi liếc xéo qua tôi mà tiếp lời:"Không bằng tiểu nô và ngài tìm tới nơi nào đó riêng tư hơn để tiếp tục trò chuyện tâm sự!"
"Có thể!"Bá Đồ nghe vậy thì nở lên một cười dâm tà rồi trả lời.
Đúng là tên háo sắc, nhìn thấy gái là liền lú lẫn đầu óc.
Tôi bực tức lườm qua Bá Đồ nhưng hắn lại chẳng quan tâm tới mà áp sát lại gần màn chắn trước mặt rồi nói:"Vậy trước thiếu phụ sao không gỡ lấy màn chắn này ra đi!"
"Tôn đại nhân thật hư nha, bên ngoài khí độc như vậy tiểu nô đi ra còn có thể toàn mạng hay sao?" Hoàng Cáo nũng nịu hỏi qua.
"Không thể!" Bá Đồ dâm tà mà trả lời lại.
"Tôn đại nhân hung tàn như vậy làm tiểu nô sợ hãi không dám bước ra ngoài." Hoàng Cáo dùng lấy chất giọng đầy ngọt ngào làm người ta siêu lòng nói.
"Yên tâm đi, ta sẽ nhẹ nhàng mà!" Bá Đồ gõ gõ màn chắn rồi nói.
"Vẫn là để tiểu nô trong này tốt hơn" Hoàng Cáo lắc nhẹ đầu nũng nịu từ chối.
Thái độ và giọng điệu của hai người này có gì đó rất không đúng.
— QUẢNG CÁO —
"Tiếc thật!" Bá Đồ làm bộ tiếc nuối nhưng rất nhanh hắn đã trở lại bình thường rồi lịch sự hỏi:" Không biết thiếu phụ có thể giải đáp vài thắc mắc của ta không?"
"Ngài cứ tự nhiên!" Hoàng Cáo chống cầm rồi dùng ánh mắt ra hiệu cho Bá Đồ hỏi lên thắc mắc của mình.
"Ba năm trước tại sao quốc vương lại xóa tên thiếu phụ trên bảng truy nã?" Bá Đồ hỏi qua.
Nghe thấy câu hỏi này Hoàng Cáo sắc mặt hơi đổi một chút nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường rồi nở lấy nụ cười quyến rũ nói:" Tiểu nô cũng không rõ có lẽ vì quốc vương mê đắm lấy sắc đẹp của tiểu nô chăng."
"Cũng đúng, nhưng ta nghĩ rằng còn có thể có một nguyên nhân khác."
"Ồ, là nguyên nhân gì?" Hoàng Cáo hiếu kì hỏi.
"Chuyện quốc vương bí mật thông đồng với sát thủ giết hại người vô tội đã bị thiếu phụ biết được nên ông ấy mới như thế nhượng bộ!"
"Tôn đại nhân nghĩ quá rồi, quốc vương là bậc minh quân thì làm sao có thể làm những chuyện đó được." Hoàng Cáo mỉm cười phủ nhận giả định của Bá Đồ.
"Thế sao, nhưng ta không cho là như vậy!"
Bá Đồ mỉm cười rồi kéo nhẹ góc áo lên sau đó hắn lấy con dao nhỏ đang bị kẹp ở lưng quần ra.
Cán dao, vỏ dao đều một màu vàng sáng chói, cuối chuôi dao được gắn lên một viên ngọc xanh lá rực rỡ.
Khi nhìn thấy con dao này Hoàng Cáo đã không giữ nổi bình tĩnh mà bật dậy lớn giọng hỏi:" Ngươi lấy nó ở đâu?"
Biết mình thất thố nên Hoàng Cáo đã nhanh ngồi xuống rồi nhỏ giọng hỏi lại:"Tôn đại nhân lấy nó ở đâu?"
Thấy biểu hiện của Hoàng Cáo, nụ cười trên môi của Bá Đồ càng đậm, hắn quơ quơ lấy cao dao mà trả lời:"Có một cô gái thú nhân rất xinh đẹp đã cho ta."
Nghe thấy được câu trả Hoàng Cáo liền tự tin lên:" Tôn đại nhân nói dối không biết ngượng mặt hay sao?" Hoàng Cáo với giọng điệu khinh bỉ nói qua.
— QUẢNG CÁO —
"Bị ma hóa chưa chắc là phải chết đâu!" Bá Đồ nhấn mạnh từng từ.
"Tôn đại nhân cho là tiểu nô sẽ tin những lời vô lý này!" Hoàng Cáo vẫn như thế khinh thường.
"Tin cũng được không tin cũng được."Bá Đồ vừa quay người vừa tiếp lời:"Vĩnh kết đồng tâm, Diệp Ngọc nhất chi!"
Để lại một câu Bá Đồ không dây dưa mà một đường bước đi, thấy vậy Hoàng Cáo liền không chịu được mà hét lớn :"Dừng lại!"
Bá Đồ quay lại, một mặt đầy tự tin hỏi:"Thế nào thiếu phụ tin rồi hay sao?" Như nhớ tới cái gì đó hắn nói lại:"Không đúng, giờ ta nên gọi thiếu phụ là Ninh Dương Thuần Diệp đi."
"Tôn đại nhân nếu ngài dám có lời dối trá , tiểu nô xin nguyện lấy hết tài lực để truy sát ngài đó" Nghe thấy Bá Đồ gọi đến cái tên Ninh Dương Thuần Diệp thì Hoàng Cáo không tự chủ siết chặt tay, răng bắt đầu nghiến lại rồi buông lời uy hiếp.
Chẳng màng tới lời uy hiếp Bá Đồ tự tin mà nói:" Trao đổi thông tin, đôi bên cùng có lợi!"
Hoàng Cáo ngồi đó từ từ bình tĩnh lại rồi đắn đo một hồi sau đó nói:" Ba năm trước quốc vương có sai một nhóm sát thủ có biệt danh là Ngục La đi giết một cô gái, lúc giết cô gái họ đã vô tình để lộ thân phận nên Ngục La đã ra tay giết những người biết chuyện, có hơn 50 thường dân đã bị giết trong lần đó, còn cô gái kia thì đã trốn mất sau này không rõ tung tích."
Không thể nào.
Đứng ở nơi xa, tôi nghe được thông tin Hoàng Cáo nói mà choáng váng.
Trong nhật ký của Ly Thương công chúa từng ghi, trong lúc trốn chạy cô đã được một người tốt bụng dẫn về một ngôi làng ở gần núi nhưng bọn sát thủ của tên cầm thú kia đã truy sát tới và giết hết người trong làng.
Theo lời của Hoàng Cáo thì nhóm sát thủ lúc đó không phải của đại hoàng tử mà là của quốc vương.
Chuyện này sao có thể.
Tôi hoang mang cực độ nhưng Bá Đồ lại chẳng hề bất ngờ :"Ninh Dương Tử, Toàn Lâm học viên." Hắn để lại một câu rồi rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.