Trời vẫn mưa không ngớt, đêm đen lặng ngắt như tờ. Mặc dù Diêm Dụ đã mặt dày xin xỏ Quận Hy Ca cho anh được ngủ cùng, thế nhưng vẫn là không thể tránh khỏi việc bị ai đó tuyệt tình đuổi ra sofa.
Chân của Diêm Dụ khá dài, vì thế mà một chiếc sofa chắc chắn không đủ cho anh nằm. Có điều, anh cũng không bất mãn gì, dù sao đây cũng là lần hiếm hoi anh được qua đêm ở nhà ba mẹ vợ, nên là cảm giác của anh có chút lâng lâng, trằn trọc mãi mà không ngủ được.
Bỗng nhiên, người đàn ông im lặng nở một nụ cười ngây ngô. Dưới ánh trăng mờ ảo, gương mặt anh thoạt nhìn như một kẻ ngốc, một kẻ ngốc đang thầm thương trộm nhớ một người...
Diêm Dụ mường tượng ánh mắt cô, giọng nói cô, cười đến vui vẻ, tâm trạng anh lúc này vô cùng tốt, phảng phất như có mật ngọt thấm vào tim gan.
"Meo... meo..."
Có tiếng mèo kêu rất nhỏ, đan xen với đó là tiếng bước chân chậm rãi. Diêm Dụ nhíu mày, hơi cuộn người, bất giác dỏng tai lắng nghe. Khi anh còn chưa kịp định hình thứ âm thanh này phát ra từ đâu, thì một bàn tay mang theo mùi nước hoa nồng nặc chợt xộc tới, đè nặng lên ngực anh.
Diêm Dụ giật mình, anh phản ứng cực nhanh, không nghĩ ngợi gì mà bật cả người dậy, đoạn giơ chân đạp vào đối phương.
Quận Nhĩ Trúc vốn còn muốn gây bất ngờ cho anh, lại không nghĩ tới bản thân sẽ bị đẩy ngã như này. Thắt lưng cô ta va
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-chinh-phuc-tieu-ac-ma/3049326/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.