Chương trước
Chương sau
Trong mắt người đàn ông lộ ra vẻ trầm tư, nghiêm túc ngẫm lại một lượt câu cuối của Quận Nhĩ Trúc. Cô ta nói Quận Hy Ca sẽ không chỉ mất đi mỗi đôi chân...

Đôi chân, vụ tai nạn, Quận Hy Ca, Quận Nhĩ Trúc. Anh đoán chuyện này ắt có ẩn tình.

Quận Nhĩ Trúc hành xử như vậy, chắc chắn cô ta có động cơ.

Diêm Dụ bần thần hồi lâu, thân hình cao ráo đột nhiên nhúc nhích. Anh rút điện thoại trong túi ra, nhanh chóng bấm gọi cho Đoàn Mộc Liêm...

...

Sáng hôm sau, trời quang mây tạnh, không khí cực kì thích hợp cho việc ra ngoài dạo chơi.

Quận Hy Ca đẩy xe lăn xuống, cô cụp mắt nhìn đống hỗn độn dưới sàn vẫn chưa được dọn, lại nhớ đến sự tình lúc nửa đêm.

Quận Nhĩ Trúc vậy mà lại dám công khai ve vãn người đàn ông của cô? Xem ra, cô không dạy cho cô ta một bài học là không được.

Ánh mắt Quận Hy Ca lóe lên tia quyết đoán, độ cong khóe môi chứa đựng nét âm hiểm. An Cửu lúc này đã sửa soạn xong tất thảy, đồ đạc của Quận Nhĩ Trúc đã bị cô tống hết ra ngoài, không chừa lại cái gì.

Cô hài lòng rời đi, vừa đẩy Quận Hy Ca ra tới cửa liền bắt gặp Diêm Dụ đang run rẩy ngồi một xó.

Đầu anh hơi gục xuống, mái tóc bồng bềnh che khuất cặp mắt phong tình. Nhận thấy có người đến, anh ngửa cổ, sau đó cười tươi tắn: "Em dậy rồi."

Cánh tay Quận Hy Ca vừa giơ lên không trung bèn lặng lẽ thu về, sự nuối tiếc thoáng qua. Vừa rồi, thiếu chút nữa cô đã được xoa đầu anh.

Quận Hy Ca tỏ thái độ lạnh nhạt, "Ừ."

"Chúng ta về thôi."

Diêm Dụ vừa nói vừa đứng dậy, hai chân tê dại vì ngồi quá lâu, loạng choạng không vững. Cũng may là Quận Hy Ca lanh mắt đỡ được, anh cười hiền dịu, cúi người bế thốc cô lên.

"Này, buông tôi ra!"

Quận Hy Ca hét toáng lên, cô đập mạnh vào tay anh. Thấy người đàn ông vẫn khăng khăng làm theo ý mình, cô lại nhìn qua An Cửu.

An Cửu chỉ biết cười khổ, gãi gãi đầu mà lảng tránh Quận Hy Ca. Cô ta vẫn chưa có đủ can đảm để lại gần Diêm Dụ.

Quận Hy Ca không tình nguyện bị anh đưa lên xe, chiếc Land Rover chạy vút một mạch trên đường quốc lộ rồi về tới Diêm gia.

Hôm qua, sau khi biết được Quận Hy Ca đang ở Quận gia, anh đã đi với tốc độ còn nhanh hơn như thế, có thể nói là phóng bạt mạng luôn.

Diêm Dụ mặt mày rạng rỡ bế Quận Hy Ca trên tay, cô cảm nhận được bàn tay của anh dính chút hơi lạnh, sắc mặt cũng không được tốt lắm.

Ốm rồi ư?

Quận Hy Ca mặc kệ, đây là do anh tự chuốc lấy, không phải là do cô.

Có điều, cô cũng chẳng kiên trì được bao lâu, sau cùng vẫn là không đành lòng nhắc nhở: "Anh... nhớ uống thuốc kẻo bệnh."

Diêm Dụ nhướn đôi lông mày đen rậm, "Em đang quan tâm anh hả?"

"Mắt nào của anh nhìn thấy tôi quan tâm? Tôi... chỉ là không muốn bị anh lây bệnh mà thôi."

Quận Hy Ca nói đúng lẽ hợp tình, nhưng không hiểu vì lý do gì mà gò má bỗng ửng đỏ.

Đang đi thì thím Quyên đột ngột xuất hiện, bà ta liếc Quận Hy Ca, lén bĩu môi, giây sau liền cười xởi lởi: "Đại thiếu gia, cậu đã vất vả rồi, mau ăn sáng rồi đi làm, để tôi chăm sóc thiếu phu nhân cho."



Diêm Dụ lắc đầu, ánh mắt lạnh lùng: "Không cần phiền tới thím, tôi có thể lo liệu được."

Quận Hy Ca quan sát từng biểu cảm của bà ta, cô vỗ nhẹ lên bả vai Diêm Dụ, âm sắc nhàn nhạt: "Để cho thím Quyên đi."

"Em..."

Diêm Dụ băn khoăn nhìn cô, khẽ "ừm".

Thím Quyên khấp khởi mừng thầm, lật đật chạy đi trước.

Nước nóng đã được xả đầy bồn, Quận Hy Ca thò tay gạt lớp bọt xà phòng trắng xóa sang một bên, con ngươi thoáng chốc co rụt lại.

Cô nhắm mắt, cố gắng cảm nhận mùi hương lạ lẫm lẫn lộn trong hương hoa hồng nức mũi.

Rất lạ, cũng khó phân biệt, nó giống như một loại thảo dược hăng hắc, đem lại cảm giác ngứa ngáy trong từng tế bào của cơ thể.

Quận Hy Ca là bác sĩ, cho nên cô rất nhạy cảm với những loại thuốc. Đặc biệt là sau khi cô bị liệt chi dưới, được tiếp xúc với vô vàn loại thuốc Đông và Trung y, có những hiểu biết nhất định về thảo dược.

Mùi này... chính xác là mùi thảo dược!

Đại não Quận Hy Ca mau chóng nảy số, tức khắc liền nghĩ tới thím Quyên. Thảo dược có loại tốt, có loại hại, từ những biểu hiện lần trước của thím Quyên, cô đoán chắc, thứ mà bà ta cho trong này cũng chẳng tốt lành gì.

Quận Hy Ca bình tĩnh thay một lượt nước khác rồi mới an tâm vào tắm. Không phải cô muốn đa nghi, nhưng không đa nghi không được, bởi chỉ cần sơ sảy một chút, sẽ "chết" lúc nào không hay.

Khi cô tắm xong thì đã quá nửa tiếng sau, đang lúc loay hoay không biết làm thế nào, cửa bỗng nhiên bật mở, thân ảnh quen thuộc hiện ra.

Quận Hy Ca lườm anh, cảnh giác khép chặt áo choàng tắm trên người.

Người đàn ông này không biết lịch sự là gì sao? Năm lần bảy lượt tự tiện xông vào phòng tắm của cô.

Diêm Dụ thừa biết cô sẽ nói gì nên chớp thời cơ chặn lại: "Anh giúp em ra ngoài, đừng mắng anh."

"..."

Quận Hy Ca ức chế mà không thể làm gì. Anh giúp cô, cô không được mắng anh, đánh anh, nếu không, cô chính là kẻ vong ơn bội nghĩa, không biết cảm kích lòng tốt của người ta?

Thối lắm!

Quận Hy Ca không thèm nhìn anh nữa, càng nhìn càng chướng mắt, càng nhìn càng ngứa tay, lỡ không nhịn được lại tẩn cho Diêm Dụ một trận thì hỏng.

Lúc ấy, cô biết giải thích với ông cụ thế nào?

Diêm Dụ nở nụ cười xấu xa, mùi tinh dầu bạc hà từ người cô phả qua mũi anh, man mát dễ chịu. Rũ mắt, lấp ló trông thấy xương quai xanh tinh mỹ cùng với làn da trắng ngần, còn có một chút khỏa thịt đầy đặn hơi nhô lên.

Hầu kết khẽ động, Diêm Dụ ho khẽ nhằm che giấu ngượng ngùng. Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, thuần thục mở tủ quần áo, chọn cho cô một bộ đồ màu trắng thuần khiết.

Quận Hy Ca: "Lấy cho tôi bộ màu đen."

Diêm Dụ nhăn mặt: "Anh thấy bộ này đẹp mà, màu trắng trông rất trong sáng."

"Thích thì anh tự đi mà mặc, tôi không mặc." Quận Hy Ca trưng một nụ cười cứng ngắc, cảm thấy hơi mệt óc.

Diêm Dụ gật gù, anh ngoan ngoãn tuân lệnh, song vẫn không quên phàn nàn: "Khó chiều, khó chiều quá..."

Quận Hy Ca mặc đồ xong liền gối đầu nằm trên giường, cũng không biết đang nghĩ cái gì. Cô chống tay bám vào thành giường, ngồi vào xe lăn, chầm chậm di chuyển đến tủ quần áo.

Lục lọi một lúc, cô lôi ra một chiếc bật lửa màu bạc. Nhìn những chiếc áo khoác bị xô lệch phía trên, cô biết Diêm Dụ đã động vào, cũng đã nhìn thấy cái này.



Nhưng anh lại không lấy đi. Rõ ràng cô đã tạo cơ hội cho anh mà.

Quận Hy Ca đã suy nghĩ kĩ càng, gia đình của cô cô sẽ bảo vệ, cùng lắm là chết thôi, cùng nhau chết, căn bản là tâm cô cũng chết một phần rồi. Cho nên, cô sẽ hoàn trả đồ vật lại chủ cũ, kết thúc mối quan hệ ràng buộc vô nghĩa này.

Cô không hề muốn liên lụy đến gia đình, thế nhưng bây giờ cũng đã lún vào rồi, khó lòng mà thoát nổi. Cô không thể nương nhờ ai, cũng chẳng dám cam đoan sẽ bảo vệ ba mẹ chu toàn, tình huống của cô như thế này... lực bất tòng tâm. Cô chỉ có thể cố gắng hết mình, được đến đâu hay đến đó, để thâm tâm không bao giờ phải hối hận hay tiếc nuối về những việc đã qua.

Quận Hy Ca hít một hơi thật sâu, đôi mắt hạnh to tròn ánh lên sự quyết tuyệt, bản lĩnh. Cô nhét bật lửa vào trong tủ, xuống phòng ăn.

Mọi người đang dùng bữa sáng, ông cụ Diêm nét mặt hằm hằm, hiển nhiên là đã nhìn thấy vết thương trên mặt Diêm Dụ.

Đánh cháu ông một lần thì thôi đi, còn đánh lần hai hả?

Ông không tài nào chấp nhận nổi! Người cháu dâu này quá ngỗ ngược, thậm chí còn bướng bỉnh hơn cả Diêm Dụ.

Lúc nãy, hai ông cháu đã cãi nhau vì chuyện này.

Diêm Dụ không khá hơn là bao, nhưng vẫn cười với Quận Hy Ca.

Quận Hy Ca chào ông cụ Diêm một câu, ngồi vào bàn cầm bánh mì lên ăn.

Diêm Lãnh bị đè nén vô cùng khổ sở, hắn bị kẹp giữa ông cụ và anh trai, rớt nước mắt. Nhưng hắn vẫn đánh liều ủng hộ Diêm Dụ, hắn biết tính của anh, sống chung với Quận Hy Ca được một quãng thời gian, từng ánh mắt, cử chỉ đều thể hiện sự yêu thương hết mực.

Đã bao giờ Diêm Dụ quan tâm tới ai như vậy chưa? Đến hắn còn không có phúc phần đó.

Trước ngày rước dâu vài hôm, Diêm Dụ còn gọi thợ đến để thiết kế một lối đi riêng cho người dùng xe lăn. Hắn có góp ý rằng tại sao anh không ở tầng 1, như thế đỡ mất công phải vất vả. Nhưng Diêm Dụ chỉ lãnh đạm bảo, Quận Hy Ca thích không khí ở trên cao hơn, cho nên anh mới làm vậy.

Vô số những lần khác nữa, Diêm Dụ luôn để ý đến Quận Hy Ca.

Diêm Lãnh cũng thấy thương thay anh trai, chị dâu quá đỗi lạnh lùng, biết làm thế nào mới có thể làm xiêu lòng người đẹp?

Đó là một hành trình đằng đẵng!

Nghĩ nghĩ, Diêm Lãnh liền đưa ra đề nghị: "Anh hai, em có ý kiến. Hay là hôm nào chúng ta tổ chức dã ngoại được không? Cho toàn thể nhân viên trong công ty luôn?"

Diêm Dụ khẽ cười, anh hiểu dụng ý của thằng nhóc này, bèn sảng khoái chấp thuận: "Được thôi, cho em một tuần chuẩn bị."

Diêm Lãnh hi ha vui vẻ, ông cụ trầm mặt, cuối cùng vẫn không xen vào.

Chuyện của tụi trẻ thì cứ để tụi trẻ giải quyết. Ông già rồi, không hiểu phong tình gì nữa, chỉ có thể đánh cờ với những người bạn già thôi.

Thím Quyên từ trong bếp bưng ra một khay nước trái cây, lần lượt đặt xuống bàn. Quận Hy Ca ăn xong, cô cầm cốc nước lên, khựng lại vài giây nhưng vẫn uống.

Cô nói: "Cháu no rồi, cháu xin phép đi trước ạ!"

"Em đi đâu, phải đến công ty cùng anh." Diêm Dụ im lặng nãy giờ chợt lên tiếng, giọng trầm ấm.

Quận Hy Ca nghĩ đến thời gian giữa hai người cũng không còn lại bao lâu, cô cúi đầu, không tỏ thái độ gì.

Diêm Dụ thoáng thấy bất ngờ, tập trung dùng nốt bữa sáng.

Như thường lệ, hai người đến công ty trong hàng ngàn ánh mắt tò mò của mọi người. Diêm Dụ không hề bận tâm, thảnh thơi đẩy cô đi như đi chơi.

Vừa vào trong thang máy, đột nhiên một bàn tay thon thả liền chặn lại, kế tiếp, cô gái có thân hình gầy ốm xuất hiện, nhoẻn miệng cười với hai người, bước vào.

Tưởng là đã hết rồi, thế nhưng một cô gái khác lại bước vào. Cô gái lần này có ngoại hình mềm mại, mặc chiếc váy trắng ngà, thoạt nhìn yểu điệu thục nữ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.