Khoảng cách giữa Triệu Lan Ngọc với hai cậu con trai càng ngày càng được rút ngắn, thu hẹp. Bà đứng tựa vào mui xe, những ngón tay phát run bất giác siết chặt túi xách.
Trông thấy Diêm Dụ, Diêm Lãnh có dáng dấp giống hệt như cha của chúng, bà không kìm được nghẹn ngào.
Nở một nụ cười gượng gạo, bà vẫy vẫy tay rồi nói: "Chúng ta đến nhà hàng nhé?"
Diêm Dụ bặm môi gật đầu, cảm giác vừa quen thuộc vừa lạ lẫm khiến động tác của anh có chút lúng túng.
Trái ngược lại với anh, Diêm Lãnh thì hăm hở hơn. Hắn ta kích động ôm chầm lấy Triệu Lan Ngọc, nhìn thật sâu vào đôi mắt ưu tư của bà, run giọng hỏi: "Mẹ... có thật là mẹ không?"
Giờ phút này, Triệu Lan Ngọc hoàn toàn không thể cầm được nước mắt. Bà đưa tay ôm lấy con trai, dòng lệ chảy dọc gò má thanh tú mang theo hạnh phúc cùng với áy náy khôn tả.
Thì ra Diêm Lãnh vẫn còn nhớ bà, vẫn còn nhớ hắn từng có người mẹ này. Những tiếng nấc nghẹn lại trong cổ họng bà, như một bản năng, bà khẽ khàng xoa đầu con trai bằng một ánh nhìn rất đỗi dịu dàng.
"Mẹ ở đây, con... có còn hận mẹ không?"
Nghe Triệu Lan Ngọc hỏi, Diêm Lãnh cười trong sung sướng. Hắn ta chỉnh lại khăn quàng cổ cho bà, sau đó cất giọng nhẹ nhàng: "Sao con có thể hận mẹ? Chỉ cần mẹ trở về, con không còn gì mong ước hơn nữa."
Diêm Dụ đứng thừ người bên cạnh, chứng kiến phút giây trùng phùng sau mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-chinh-phuc-tieu-ac-ma/3049194/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.