Một mình chờ đợi ở trong căn phòng lạnh lẽo, Quận Hy Ca hết thở dài nhăn nhó rồi lại trăn trở đến mức đứng lên ngồi xuống. Cảm giác không yên cứ liên tục bám lấy cô, khiến cô mòn mỏi mà ngóng ra cửa trong sự lo lắng, thấp thỏm.
Diêm Dụ đã vắng mặt cả đêm rồi, không có anh, thâm tâm cô lúc nào cũng trong trạng thái bồn chồn, xoắn xuýt. Có lẽ nửa năm người đàn ông ấy đi xa đã hình thành nên tâm lý lo được lo mất của cô...
Mệt quá, cô thiếp đi trên ghế sofa, mãi đến khi trời hửng sáng, cô mới mơ màng tỉnh dậy vì tiếng động cơ ồn ào.
Quận Hy Ca giật mình, cô vươn tay khoác tạm cái áo len mỏng, sau đó đi ra mở cửa. Khẽ dụi mắt mà nhìn, khoảnh khắc trông thấy anh đang tới gần, cô liền mỉm cười rạng rỡ, bất chấp mọi thứ chạy thẳng về phía anh.
"Về rồi à?!"
Reo lên như vui mừng, Quận Hy Ca dang tay ôm chặt lấy anh, khiến cho ai đó có phần bất đắc dĩ nở một nụ cười cưng chiều.
"Chạy nhanh thế làm gì? Chân của em có sao không?"
Giọng nói trầm ấm chứa đựng sự quan tâm vang lên, Diêm Dụ xoa nhẹ mái tóc hơi rối của cô, anh cúi đầu, trong mắt là sự dịu dàng vô bờ.
Quận Hy Ca lắc đầu, cô nói: "Bác sĩ bảo không có vấn đề gì, em có thể chạy nhảy được rồi."
"Lần sau không được như thế nữa nghe chưa?"
Vừa dặn dò, Diêm Dụ vừa khom người bế bổng cô lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-chinh-phuc-tieu-ac-ma/3049184/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.