-Một năm sau-
“Vù…phập phập.” Trong nháy mắt, hai cây ngân châm mảnh dài ánh bạc được phi cắm vào tường.
Một chiếc xuyên chết một con ruồi. Đây là của Nhã Nhạc.
Một chiếc ghim vào cánh của một con muỗi. Này là của Đường Khuynh Ca.
Nhìn qua có lẽ thấy châm pháp của Đường Khuynh Ca điêu luyện hơn. Nhưng con ruồi vốn nhanh hơn con muỗi, nên trình độ cao thấp thật khó phân biết, đành tùy suy nghĩ của chư vị độc giả thôi.
Nhị vị sư phụ đều há hốc miệng, dùng ánh mắt không thể tin được mà nhìn hai tiểu đồ nhi.
Một năm…bọn hắn mới bắt đầu dạy hai đứa nó được một năm. Tốc độ này, quả thật nhanh gấp 5 lần so với bọn hắn khi xưa.
Dương Quan nước mắt lưng tròng ôm chầm lấy Đường Khuynh Ca, xúc động: “Thiên tài, con đúng là thiên tài.” Y mang Đường Khuynh Ca đến đây từ lúc 3 tuổi. Tuy nhiên do bệnh tình nguy cấp trong suốt 11 năm mà để mặc nó tự sinh tự diệt trên Âm đỉnh. Nay tất cả tri thức về châm pháp, y độc của y và sư đệ cùng dược kinh, y kinh, độc kinh trong thư phòng đã dốc hết cho Đường Khuynh Ca rồi. Bọn hắn đã không còn gì để dạy Đường Khuynh Ca nữa, coi như cũng không phụ lời nhờ vả của Đường Môn môn chủ.
Tương Kiến Hoan cũng đứng đối diện với đồ nhi của mình – Nhã Nhạc, mà bất khả tư nghị. Hài tử mới 7 tuổi đã có thể học được tới mức này, nói nó không phải thiên tài thì chắc không kẻ nào xứng với danh thiên tài. Bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-trinh-ca-chep-vuot-vu-mon/1414525/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.