2. BẢN TÍNH KHÓ DỜI.
"Đã lâu không gặp." Hề Hàn khô cằn đáp.
Thời gian thấm thoát, người đã từng thân thiết nhất cũng trở nên lạ lẫm, trừ bỏ không biết nói gì, về sau lại càng không nói câu nào dư thừa.
Cũng may Lâm Di Đông cũng không có ý ôn chuyện, tự mình mở máy cà phê, theo tiếng nước chảy, mùi thơm đắng chát tràn lan trong không khí.
Hề Hàn không thích cà phê, nhíu mày thu dọn hộp cơm chuẩn bị rút quân, trong lòng nghĩ xem tối nên gọi món gì mang về. Trước mắt y đang sống một mình, trong nhà thuộc kiểu một năm không mở được mấy lần lửa, cũng không phải anh không làm, chỉ là lười mà thôi. Mua đồ ăn, rửa sạch, mở lửa, ăn xong còn phải rửa chén, một đống quá trình này nào có tiết kiệm bằng order đồ ăn? Mặc dù luôn bị bạn bè nói miết, nhưng Hề Hàn vẫn vững lòng bền dạ, thậm chí rèn luôn được cái dạ dày sắt.
Khi đi ngang qua, Lâm Di Đông cúi đầu nhấp một miếng cà phê, ánh mắt nhuộm màu mi mắt, trông rất ấm áp. Gương mặt này của anh trước đây rất có tính mê hoặc, Hề Hàn cười tự giễu, cất điện thoại vào túi rồi quay lại phòng làm việc.
[Ting ting ting]. Một loạt tiếng báo tin nhắn vang lên trong phòng nghỉ, Lâm Di Đông đặt tách xuống, một tay mở điện thoại, là Đường Thành gửi tới một đống lời hỏi thăm. Tên này là dấu hỏi tinh chuyển thế à, Lâm Di Đông không nói nghĩ.
- Boss Đường: "Sao rồi?"
- Boss Đường: "Đã gặp được tiểu Hề Hề thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-tinh-dao-nguoc/200685/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.