1. LÂM TỔNG, KẺ HỦY DIỆT CÁ MẮM.
"Tiểu Hề, buổi trưa cưng ăn gì nè?" Trần Vãn ngồi cạnh dừng hành bàn phím cô gõ nãy giờ, như không xương nằm đơ trên ghế làm việc, hỏi một câu ngày nào cũng hỏi.
Hề Hàn xoa nắn cái cổ hơi đau, lẩm bẩm: "Em cũng không biết, cảm giác mấy món quanh đây đều ăn hết rồi." Y nhìn thời gian bên góc máy tính, quả thực đã đến giờ nghỉ trưa, lấy điện thoải mở app order đồ ăn.
"Này, cậu lại ăn ngoài à." Trần Vãn rên rỉ tiếc nuối, "Rảnh thì xuống dạo canteen công ty đi, em gái tầng dưới cứ nhắc cậu mãi đấy."
Hề Hàn không thèm ngẩng đầu đã từ chối luôn, "Bỏ đi, em không nuốt nổi đồ ăn canteen. Chờ xíu em khao trà sữa nhá, đừng nhắc em với em gái kia nữa."
Mặt Trần Vãn lấp la lấp lánh ngay tắp lự, ngoài miệng còn bày đặt, "Già rồi măm trà sữa mặp sao? Nhưng mà, như cũ, hiểu chớ."
"Ừa... Sữa xanh khoai viên 30% đường đá, topping ở trên", Hề Hàn ô kê ba ngón, gọn lẹ đối phó với bà cô này.
Lúc mới vào công ty, Hề Hàn vì hòa hợp mọi người nên miễn cưỡng ăn một tháng ở canteen, bị khẩu vị ngọt tra tấn đến mức sầu muốn chớt. Tuy ngày càng thân quen với đồng nghiệp, nhưng hi sinh vị giác làm y sống không còn yêu thêm được, sau khi nếm mật nằm gai cuối cùng y cũng nhìn thấu hồng trần, từ đó dấn thân vào con đường order đồ ngoài không lối về.
Hề Hàn thích ăn cay, order ngoài rồi thì ngày càng thỏa thích bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-tinh-dao-nguoc/200684/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.