Trời mưa, màn đêm của thành phố S giữa cơn mưa bụi có vẻ vô cùng âm u, trên đường vẫn ngựa xe như nước trong thành phố huyên náo phồn hoa.
Nhưng có lẽ, khung cảnh trong căn nhà họ Thẩm còn âm u hơn cả bầu trời đêm kia.
Ông cụ Thẩm Nguyên gõ cây gậy thật mạnh xuống nền nhà, khiến cả đám người giúp việc, ai nấy đều sợ sệt, lập tức đóng băng mọi hành động của mình lại. Im thin thít. Như thể chỉ cần gây ra một tiếng động nào đó thôi liền bị phạt chết vậy.
Thẩm Tư Hoàng ngồi một bên cũng không tránh khỏi khó xử trong lòng, rất muốn giúp đỡ đứa em gái ngốc nghếch đang bị phạt quỳ kia, nhưng căn bản là không thể.
Đây là ông nội của họ, là gia chủ của cả nhà họ Thẩm, chính vì thế luôn toát trên mình phong thái uy nghiêm, lạnh lùng, khó mà đoán được ông cụ đang nghĩ gì trong đầu.
" Thẩm Nhược Giai, con đã biết lỗi của mình chưa? " ông cụ Thẩm quát lớn, sau đó một tràng ho liền ập tới. Sức khoẻ của ông vốn không tốt, bác sĩ cũng nói đợt này phải giữ cho cơ thể luôn trong trạng thái ôn hoà, ổn định, không được tức giận, nhưng biết phải làm sao , trong khi ông lại có đứa cháu gái hết sức ham vui không chịu nghe lời này đây?
Thẩm Nhược Giai mặc dù bị phạt quỳ, nhưng vẻ mặt rõ ràng là không biết hỗi lỗi, ngược lại còn phân bua lý lẽ với ông cụ: " Ông nội, con không cảm thấy mình sai! Giờ con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-vien-man-1-vi-anh-dang-yeu-nen-yeu-cung-dang/2837475/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.