Lục Lệ Thành cười như hoa, nói: " Về vấn đề phát hiện ra tính phóng xạ tự nhiên của Becquerel vào năm 1896, lần đầu tiên nhân loại phát hiện ra những thay đổi của hạt nhân… mục đích của nghiên cứu phân rã phóng xạ là gì, hay rốt cuộc nó chứng minh điều gì?"
"Cái gì?"
Hoàng Bình thất thố không kiềm chế được hô lên một tiếng.
Cô Trần nhíu chặt chân mày, hận không thể chạy tới vả cho Hoàng Bình một phát.
Hôm qua coi ta đã nói Hoàng Bình học cho tốt, không nhớ được tất cả thì cũng phải nhớ một, nhớ hai.
Vậy mà nhìn biểu tình này của hắn ta chính là, mẹ nó, cái gì cũng không nhớ.
Lục Lệ Thành cười cười, cậu chính là muốn một gậy đánh cho Hoàng Bình này hiện nguyên hình.
Rất tốt, hắn ta không phụ sự mong đợi của cậu.
Hoàng Bình đưa ánh mắt cầu cứu nhìn sang cô Trần, nhưng chỉ nhận được một cái sắc mặt lạnh lùng.
Cô Trần trong lòng điên cuồng chửi bậy, một thằng ngu, ngu xuẩn hết thuốc chữa, được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều.
Hoàng Bình cắn chặt răng, cũng không thể trách hắn ta, bài luận kia quá dài, quá nhiều vấn đề, hắn ta chỉ đọc một chút thôi đã thấy đầu óc điên lên rồi.
Không nghĩ đến Lục Lệ Thành lại rất xảo quyệt, vấn đề cô hỏi là phần ở giữa núi bòng bong, không quá khó nhưng rất khó nhớ.
"Bạn học Hoàng Bình, bạn nhanh trả lời đi chứ, muốn làm một bài luận không hề dễ, mỗi vấn đề đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-vien-man-1-vi-anh-dang-yeu-nen-yeu-cung-dang/2837445/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.