Chương trước
Chương sau
Mẹ Xa nhìn điện thoại rồi thở dài, “Bé trai không đáng yêu bằng bé gái được, cũng không tri kỷ như con gái. Bao nhiêu năm qua, bên cạnh dì chẳng có một cô con gái nào.”

Bà đỡ mắt kính, nhìn xa xăm, “Chúng ta làm nghiên cứu khoa học ở nước ngoài, lãnh đạo, đồng nghiệp, thậm chí thực tập sinh, tất cả đều là đàn ông. Thật ra dì cũng biết, rất nhiều người đều cảm thấy dì cứng ngắc lạnh nhạt, ngay cả Tiểu Vũ cũng vậy. Nhưng Tiểu Kiều à, con biết không? Mỗi ngày dì đều tiếp xúc với số liệu và luận văn, dì cần phải duy trì sự nghiêm cẩn và khách quan, cho nên dần dần khiến bản thân cũng trở nên vô vị.”

Kiều Hải Tinh phồng má, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.

Mẹ Xa miễn cưỡng nở nụ cười, lại nói: “Tiểu Kiều cảm thấy Tiểu Vũ nhà chúng ta thế nào?”

Kiều Hải Tinh mở to mắt, ngay sau đó khuôn mặt trở nên đỏ bừng, hơi thẹn thùng gật gật đầu, “Dạ đẹp ạ.”

Mẹ Xa vô cùng kiêu ngạo, “Tiểu Vũ lớn lên đẹp trai là bởi vì thằng bé giống dì đó! Con không biết đâu, thời trẻ dì cũng là một đóa hoa đấy, dì hay mặc váy, tóc uốn thành lọn sóng, đi trên đường còn có người huýt sáo trêu chọc dì cơ đấy!”

Kiều Hải Tinh không khỏi há hốc miệng.

Mẹ Xa kéo kéo áo sơ mi caro đen trắng trên người mình, lắc đầu khẽ nói: “Bây giờ thì không thể vậy nữa rồi!”

Kiều Hải Tinh lập tức nói: “Sẽ không đâu mà dì, ngoại hình của dì đẹp, dáng người cũng được giữ gìn rất tốt, chỉ cần đổi một phong cách ăn mặc khác thì sẽ thay đổi ngay ạ!”

Mẹ Xa nửa tin nửa ngờ: “Thật vậy sao?”

Kiều Hải Tinh gật mạnh đầu, “Dì ơi, lần sau con sẽ đi dạo phố với dì, chúng ta đổi một phong cách khác, bảo đảm sẽ khiến cho chú Xa chảy máu mũi khi nhìn thấy dì luôn.”

Mẹ Xa nghe vậy thì đỏ hết cả vành tai, mỉm cười khẽ mắng Kiều Hải Tinh: “Cô nhóc này, đừng nói bậy.”

Kiều Hải Tinh làm nũng le lưỡi một cái.



Tim mẹ Xa mềm thành một vũng nước.

Kiều Hải Tinh ngồi trong phòng tâm sự với mẹ Xa có một lúc, Xa Thừa Vũ ở ngoài phòng khách đã đứng ngồi không yên, anh tự bổ não hết vở kịch này đến vở tuồng khác về cuộc chiến mẹ chồng nàng dâu, cuối cùng thật sự không nhịn được, gõ gõ cửa phòng Mẹ Xa.

Nghe thấy tiếng Xa Thừa Vũ, bàn tay cầm điện thoại của mẹ Xa run lên, đổi giọng, “Chờ một chút nhé Tiểu Vũ.”

Kiều Hải Tinh nhanh tay nhanh mắt, tắt bức ảnh “ông lớn mặc đồ nữ” đi.

Vì thế, Xa Thừa Vũ vừa tiến vào thì chỉ thấy hình ảnh tuyệt đẹp về người mẹ và cô con gái đáng yêu đang nắm tay nhau đầy tình cảm.

Xa tổng thậm chí cảm thấy việc mình xuất hiện ở đây đã phá hỏng một khung cảnh ấm áp như vậy, anh tự hỏi mình có nên đi ra ngoài hay không.

Kiều Hải Tinh chạy tới khoác tay lên cánh tay anh, “Chúng ta phải đi rồi sao anh?”

Xa Thừa Vũ gật đầu, “Không còn sớm, ông bà nội còn phải ngủ trưa.”

Mẹ Xa cũng đứng lên, nhìn Kiều Hải Tinh lưu luyến không rời, hỏi: “Tiểu Kiều cũng phải đi à?”

Xa Thừa Vũ cười, “Mẹ à, mẹ đang có ý gì đấy ạ?”

Mẹ Xa: Đúng, ý mẹ chính là con đi thì cứ đi một mình đi, để Tiểu Kiều lại cho mẹ.

Bà ho khan một tiếng, sửa lời: “Ý mẹ muốn nói là lần đầu tiên Tiểu Kiều tới chơi, có thể ngồi lâu thêm một lát mà.”

Xa Thừa Vũ ôm vai mẹ Xa rồi nói: “Mẹ à, mấy ngày nay mẹ chăm sóc ông bà nội và dọn dẹp nhà cửa cũng rất vất vả, mẹ cứ nghỉ ngơi thật tốt, hôm nào con lại đưa cô ấy tới thăm mẹ.”

Mẹ Xa chép miệng, đập một cái lên ngực Xa Thừa Vũ, cười mắng: “Thằng nhóc thối này! Con còn biết đau lòng mẹ à?!”

Kiều Hải Tinh nhìn hai mẹ con đùa với nhau, trong lòng cảm thấy ấm áp. Tuy rằng mẹ Xa ngoài miệng ghét bỏ con trai không tri kỷ không đáng yêu, nhưng Kiều Hải Tinh nhìn ra được Xa Thừa Vũ chính là niềm tự hào của mẹ Xa, mẹ Xa cũng đặt anh ở đầu quả tim để yêu thương.

Đứa trẻ có cha mẹ yêu thương thật hạnh phúc.

Cô mím môi, ngón tay chơi đùa với làn váy, trong lòng cảm thấy chua xót.

Xa Thừa Vũ đưa Kiều Hải Tinh rời đi, mọi người trong nhà tiễn xuống tầng dưới.

Mẹ Xa lôi kéo Kiều Hải Tinh, nháy mắt ra hiệu: “Đừng quên cái hẹn của chúng ta đấy nhé.”

Ba Xa tò mò, “Hẹn gì đấy.”

Mẹ Xa: “Cuộc hẹn giữa những người phụ nữ!”

Ba Xa: “……”

Kiều Hải Tinh thêm WeChat của mẹ Xa, thỉnh thoảng hai người lại trò chuyện vài câu.

Ba Xa bắt đầu than phiền với Xa Thừa Vũ, từ khi vợ mình quen biết Tiểu Kiều thì thường xuyên ôm điện thoại chơi, còn học được vẽ mắt kẻ mày, hai ngày trước lại còn hỏi ông có thấy đẹp hay không.

Không còn là một nhà khoa học nữ cống hiến hết mình cho nghiên cứu khoa học nữa rồi.

Sa đọa mất rồi!!

Xa Thừa Vũ đánh hơi thấy dấu vết của thức ăn cho chó trong lời than phiền này, anh tỉnh bơ, khẽ nói: “Vậy con sẽ nói với Tiểu Kiều, để cô ấy không nói linh tinh với mẹ nữa.”

Ba Xa miệng nói một đằng, trong lòng nghĩ một nẻo: “Đừng đừng, nói thế sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của con với Tiểu Kiều mất. Ba có thể nhịn, ba có thể nhịn được mà!”

Xa Thừa Vũ nén cười: “Vậy sao ba, nếu như ba không nhịn nổi nữa thì nhớ nói với con đấy nhé.”

Xa Thừa Vũ vẫn nói chuyện của ba Xa cho Kiều Hải Tinh nghe, cô vừa cười vừa cảm thán sao mà ba Xa lại có thể đáng yêu như vậy chứ.

Xa tổng hết sức không biết xấu hổ, nói: “Ba anh, đương nhiên là đáng yêu rồi.”

Quả thật Kiều Hải Tinh không biết nhìn anh bằng ánh mắt như thế nào nữa, cũng may một cuộc điện thoại đã giải cứu cô.

Một dãy số xa lạ gọi đến, mã vùng thuộc Chu Sơn.

Kiều Hải Tinh hơi nhíu mày, nhận cuộc điện thoại.

Bên kia là giọng nói tang thương của một người đàn ông trung niên, “Là…… Là Tiểu Tinh sao?”

Kiều Hải Tinh sửng sốt, cắn môi, ngay cả hô hấp cũng quên mất.

Bên kia lại gọi một tiếng, “Tiểu Tinh?”

Kiều Hải Tinh hít sâu một hơi, chầm chậm nói: “Tôi là Kiều Hải Tinh, xin hỏi là ai vậy ạ?”

Bên kia: “Tiểu Tinh, là ba đây.”

Ba, đây thật sự là một từ đã trở nên xa lạ từ lâu với Kiều Hải Tinh.

Năm đó mẹ qua đời, ba tái hôn, ông để lại căn nhà cho Kiều Hải Tinh, sau lần trả tiền nuôi dưỡng duy nhất đó, ông chưa từng liên lạc với Kiều Hải Tinh lần nào nữa.

Thế cho nên trong điện thoại của Kiều Hải Tinh không có số của ông.

Thật ra khi mẹ cô còn sống, một nhà bọn họ cũng rất hạnh phúc hoà thuận vui vẻ, đã nhiều năm trôi qua, Kiều Hải Tinh vẫn luôn muốn hỏi ba mình, vì sao sau khi mẹ qua đời, ông lại trở nên nhẫn tâm như vậy.

Nhưng sau một thời gian dài, cô cảm thấy không còn quan trọng nữa, không có ông, chẳng phải cô vẫn trưởng thành đấy thôi?

Kiều Hải Tinh ép mình bình tĩnh lại, hỏi: “Có chuyện gì vậy ạ?”

Kiều Tuyển tựa như thở dài, ông nói: “Tiểu Tinh, bà nội con qua đời, con có thể trở về một chuyến không?”

Kiều Hải Tinh hơi ngạc nhiên, thì ra đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, lâu đến mức người bà luôn lạnh nhạt và khắc nghiệt với mình và mẹ cũng đã qua đời.

Tâm trí cô rối bời, không thể đưa ra được một lời hứa hẹn nào, chỉ nói: “Để xem tôi có thể xin nghỉ được hay không.”

Kiều Tuyển: “Được được,” ông suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Vậy để ba gửi địa chỉ nhà mình đến điện thoại của con.”

Kiều Hải Tinh ngắt điện thoại, không lâu sau thì nhận được tin nhắn, cô sững sờ nhìn điện thoại.

Xa Thừa Vũ nhẹ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy em.”

Kiều Hải Tinh quay đầu nhìn anh, đôi mắt cô hơi đỏ hồng, “Là ba em gọi điện thoại tới ạ, ba nói bà nội đã qua đời.”

Xa Thừa Vũ xoa xoa gáy cô, nói: “Có muốn anh trở về cùng em không?”

Kiều Hải Tinh miễn cưỡng cong khóe miệng, lắc lắc đầu, “Công việc trong công ty quá bận rộn, anh không đi được, hơn nữa em cũng không thực sự muốn để bọn họ gặp anh.” Cô ngừng một chút rồi hỏi: “Anh nói xem, em có nên quay về không?”

Xa Thừa Vũ cũng biết sơ về tình huống trong nhà Kiều Hải Tinh, anh chẳng muốn quan tâm mấy thứ gọi là lễ giáo đúng sai, anh chỉ muốn làm cho cô gái nhỏ của mình được hạnh phúc.

Anh nhẹ nhàng áp đầu cô dựa vào người mình, dịu dàng nói: “Hải Tinh của anh muốn đi thì đi, không muốn đi thì không cần đi.”

Kiều Hải Tinh cười, suy nghĩ trong chốc lát rồi ngẩng đầu nhìn anh, “Vậy Xa tổng à, chắc là em phải xin nghỉ vài ngày rồi.”

Không biết là xuất phát từ nguyên nhân gì, Kiều Hải Tinh vẫn quyết định trở về một chuyến.

Cho dù là như thế nào, đó cũng là bà nội của cô, bà cụ đã qua đời, là con cháu thì phải trở về để nhìn người lần cuối.

Huống chi, cô cũng muốn xem thử gia đình mới của ba ra sao, rốt cuộc là một gia đình hạnh phúc nhiều đến thế nào mới có thể khiến cho ông quên mất người con gái là mình, bỏ mặc chẳng quan tâm cô trong suốt mười mấy năm qua.

Lúc Kiều Hải Tinh trằn trọc đến Chu Sơn thì đã là buổi tối, cô tìm theo địa chỉ Kiều Tuyển đã gửi.

Khác hẳn với tưởng tượng của cô, gia đình Kiều Tuyển ở trong một khu cư dân cũ kỹ, tầng dưới của tiểu khu rất hỗn loạn, nhiều xe cộ đỗ chật cứng.

Kiều Hải Tinh gọi điện thoại cho Kiều Tuyển, ông ra đón cô.

Lúc này trời đã tối rồi, Kiều Hải Tinh nương theo ánh đèn đường u ám, loáng thoáng có thể thấy hình dáng của ông.

Người cha trong ký ức của cô luôn nở nụ cười dịu dàng, mẹ cô sẽ phối cho ông những bộ quần áo thoải mái mà phù hợp, ông là phó kỹ sư trưởng của nhà máy điện, tốt nghiệp đại học, con người cũng nho nhã lịch sự.

Nhưng lúc này đây, người đàn ông trung niên đối diện cô lưng đã còng, mặc một chiếc áo khoác vải thô màu xanh, khuôn mặt tràn đầy sự mệt mỏi.

Kiều Hải Tinh vô thức nhíu mày.

Kiều Tuyển đi tới, bởi vì kích động nên hơi thở hơi gấp. Ông vươn đôi tay như muốn giữ chặt Kiều Hải Tinh, nhưng suy nghĩ gì đó rồi lại chậm chạp thu tay lại.

“Tiểu Tinh đã về rồi!” Đây là câu nói đầu tiên giữa ba và con gái.

Kiều Hải Tinh không biết nói cái gì, chỉ nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng.

Kiều Tuyển: “Đi thôi, chúng ta về nhà, ngã tư này có gió lớn, đứng lát nữa sợ bị cảm mất.”

Một nhà bọn họ ở tầng hai, linh đường được đặt ở hành lang bên ngoài, Kiều Hải Tinh dập đầu lạy ba cái dưới sự hướng dẫn của Kiều Tuyển, rồi ông đưa Kiều Hải Tinh lên tầng.

Đây là một căn nhà ba phòng đơn giản, ánh đèn u ám, tiến vào phòng có thể ngửi được mùi tàn hương thoang thoảng, trong góc của phòng khách nhỏ có bày một bức tượng Phật.

Đi vào bên trong, Kiều Hải Tinh gặp được người vợ mới và con trai của Kiều Tuyển ở căn phòng phía Bắc.

Quần áo trên người bọn họ đều rất mộc mạc, người phụ nữ kia nhỏ gầy, ngoại hình bình thường.

Cậu bé kia khá cao, con trai phương Nam có thể cao như vậy cũng coi như hiếm thấy.

Kiều Hải Tinh thầm tính toán tuổi của cậu, gần 13 tuổi rồi.

Kiều Tuyển giới thiệu bọn họ với cô, vợ ông Diêu Đan Đồng, con trai Kiều Hải Nghiêu.

Trên mặt Diêu Đan Đồng không có biểu cảm gì, kéo Kiều Hải Nghiêu để chỗ cho Kiều Hải Tinh ngồi, bà cúi đầu nói: “Ngồi đi con.”

Kiều Hải Nghiêu tò mò đánh giá Kiều Hải Tinh, nhưng bị Kiều Tuyển bắt đi làm bài tập.

Diêu Đan Đồng đứng dậy hỏi Kiều Tuyển: “Đứa nhỏ này muốn ở nhà đêm nay à? Có cần thu dọn một phòng không?”

Kiều Hải Tinh: “Không cần đâu, tôi chỉ ngồi một lát thôi, lát nữa tôi sẽ tới khách sạn.”

Kiều Tuyển không nói gì, ngây người một lúc rồi đưa Kiều Hải Tinh đến khách sạn gần nhà.

Đêm đã khuya, Kiều Hải Tinh lễ phép dặn Kiều Tuyển sớm trở về nghỉ ngơi.

Kiều Tuyển cô đơn đứng trước cổng lớn của khách sạn, gió thổi qua khiến lớp quần áo dán chặt trên người, bỗng nhiên Kiều Hải Tinh phát hiện hình như ông đã gầy đi rất nhiều.

Ông nhìn Kiều Hải Tinh lưu luyến không rời, trong ánh mắt tràn đầy dịu dàng, sau một lúc lâu ông mới chậm rãi mở miệng, “Trưởng thành rồi, Tiểu Tinh Tinh của ba đã trưởng thành rồi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.