“Mau trở về đi ạ!” Kiều Hải Tinh khoát khoát tay với Kiều Tuyển, xoay người chạy lên tầng và không quay đầu lại.
Khách sạn cũ kỹ đã hơn mười năm, ánh đèn mờ tối, trong không khí tràn ngập mùi ẩm thấp.
Kiều Hải Tinh đi lên theo lối hành lang thoát hiểm, lên đến cửa lối thì không khỏi thở hổn hển. Ngay sau đó, không hiểu sao nước mắt bất chợt rơi như mưa.
Dường như sức lực toàn thân bị rút cạn, cô dựa vào trên tường, thân thể dần dần trượt xuống.
Đã lâu lắm rồi, không có ai gọi cô là “Tiểu Tinh Tinh”.
Kiều Hải Tinh ôm gối, vùi đầu xuống, trong đầu hiện lên một đoạn ký ức mơ hồ:
“Sau này Tiểu Tinh phải lấy chồng người địa phương nhé, không được rời xa ba mẹ đâu đấy.”
“Tiểu Tinh, nếu con lại bôi thuốc màu lên người thì cẩn thận bị ăn đòn đấy!”
“Tiểu Tinh của chúng ta đi học rồi!”
……
Ký ức ùa về như một trận lũ trào dâng, những đoạn phim ngắn mà cô cố gắng hết sức để quên đi cứ lần lượt hiện lên.
Nhưng, đã từng có bao nhiêu hạnh phúc, sau khi mất đi mới biết có bao nhiêu đau khổ.
Đèn cảm ứng bằng âm thanh đã tắt, trong một góc tối tăm, Kiều Hải Tinh run rẩy ôm lấy chính mình.
Qua một lúc lâu, một tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự yên tĩnh, đèn cảm ứng bằng âm thanh lại sáng lên một lần nữa.
Kiều Hải Tinh nhìn tên người liên lạc hiển thị trên màn hình điện thoạt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-vi-em/2453085/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.