Ở đó, khi hoàng hôn tới, tay phải xách giỏ vàng,
Mang vòng hoa đẹp, yên lặng cài lên mặt đất.
Ở đó, khi hoàng hôn tới, đi qua rừng hoang không người,
Xuyên qua con đường nhỏ không còn in dấu xe ngựa,
Trong lọ vàng của anh có gió lạnh thổi trên mặt biển hướng tây.
– Tagore –
Anh không thể quay đầu lại, sợ rằng lúc đó, trái tim anh sẽ vỡ vụn.
Những hình ảnh trong quá khứ hiện dần lên trong tâm trí rồi dần dần biến thành hình ảnh xinh đẹp của cô.
“Tỉnh Thành, em cũng yêu anh!” Giọng của cô ngọt ngào, có phải cô đang nói cô yêu Tỉnh Thành, cô đã yêu Tỉnh Thành sao?
Vậy anh nên làm thế nào? Ai yêu anh, anh giống như một linh hồn cô đơn vàyếu đuối trên biển, muốn túm lấy thứ gì đó nhưng vùng vẫy tới khi mệtmỏi rã rời cũng chỉ có thể để mặc mình chìm xuống bể trầm luân!
Dạ dày đau đớn khiến trái tim anh cũng đau đớn theo, nếu anh vẫn còn cótrái tim. Chu Lập Đông một tay ôm ngực, một tay cố gắng chống lên bàn,sắc mặt xanh xám, những giọt mồ hôi không ngừng chảy trên trán, “TưNguyên, anh xin lỗi, anh thật sự xin lỗi!”
Anh nói khẽ rồi ngả người về phía sau, miệng chảy đầy máu tươi.
“Tỉnh Thành, em cũng yêu anh!” Giọng của Tư Nguyên trang trọng vang lên.
Tỉnh Thành vui mừng như phát điên, ngón tay cầm nhẫn khẽ run, anh muốn quỳxuống đeo nhẫn cho cô, nhưng những giọt mồ hôi khiến ngón tay rất trơn,chiếc nhẫn kim cương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-uoc-hen/2412343/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.