Tháng 2, bầu trời Thượng Hải vẫn còn âm u, không có ánh mặt trời. Mới xế chiều mà trời đã tối đi rõ rệt, nhiệt độ cũng hạ thấp hơn. Lo Lệ Dĩnh bị cảm, Kiến Hoa cũng gọi lái tàu đưa hai người trở lại bờ. Từ sau khi nổi tiếng đến nay, Lệ Dĩnh ít có cơ hội được thoải mái như vậy, một buổi chiều tự do thả hồn phiêu diêu trên sông Hoàng Phố, ăn cơm cùng sư phụ, không sợ bị ai soi mói...cảm giác thật bình yên. Nhưng cô đâu biết, nam nhân bên cạnh cô, trong lòng lại đang nổi từng đợt sóng lớn.
Suốt buổi chiều, trừ khi Tiểu Dĩnh chủ động hỏi anh, anh trả lời, ngoài ra anh chỉ im lặng. Im lặng nhìn cô, im lặng cảm nhận khoảnh khắc này. Mâu thuẫn không ngừng nổi lên trong lòng Kiến Hoa. Là anh thích cô sao? Nhưng hai người mới gặp nhau 2 lần, ăn chung 1 bữa cơm. Anh đâu thể dễ dàng thích ai đó như vậy? Nếu không phải, thì cảm xúc này phải gọi như nào mới đúng đây?
Lệ Dĩnh vẫn vô tư với cảnh vật trước mắt, vài lần kéo tay áo anh chỉ chỗ nọ, chỗ kia. Kiến Hoa dù mông lung với những suy nghĩ đang nổi lên trong đầu nhưng vẫn cố tỏ ra thoải mái. Anh không thể để Tiểu Dĩnh cảm thấy gì khác lạ. Phim còn chưa quay, nếu có điều gì phát sinh ngoài ý muốn, anh sợ sẽ ảnh hưởng đến bộ phim, hơn hết anh sợ sẽ ảnh hưởng đến cô. Từ lúc nhìn thấy nụ cười của cô, anh thực sự muốn giữ mãi nụ cười đó và anh sẽ làm hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-tu-nam-bat-fanfic-hoa-dinh/87373/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.