Phim đã gần tới ngày đóng máy, thời gian gần một tháng ở Vô Tích trôi nhanh như cơn gió đầu thu. Những diễn viên ở lại với đoàn cũng chỉ còn lại trên dưới chục người, còn lại đều là diễn viên quần chúng. Những phân cảnh quay ở đây hầu hết đều là những cảnh tươi sáng nên mọi người diễn như không diễn, dễ dàng mà hoàn thành.
Hôm nay là Tết Trung thu, lại ở trong một không gian văn hóa trứ danh của Trung Quốc nên đạo diễn cho đoàn mới xế chiều đã được nghỉ để cùng đi thưởng hội. Mọi người rủ nhau cùng đi thả đèn ở Thái Hồ, dâng hương ở Linh Sơn tự...Thế nhưng một người bản tính ham chơi như Lệ Dĩnh lại không hề thấy mặt mũi. Từ lúc đạo diễn hô nghỉ Lệ Dĩnh đã lặn mất tiêu. Kiến Hoa tới phòng cô tìm cũng không thấy, trợ lý cũng biến mất. Gọi điện thì cô cứ úp úp mở mở kêu mọi người cứ việc đi, cô còn chút việc phải làm. Còn đặc biệt dặn Kiến Hoa phải nhớ mua đèn, anh đã hứa với cô tối nay hai người sẽ thả đèn mà. Kiến Hoa đành miễn cưỡng đi cùng với mấy người trong đoàn, tự nhủ mua được đèn anh sẽ quay trở lại ngay. Tết đoàn viên...anh chỉ muốn được ở bên cô. Không biết cô còn có trò gì nữa.
Phim trường Vô Tích nổi tiếng với đền đài, cung điện được dựng gần như nguyên bản so với thực tế. Nửa tháng trước trung thu, toàn bộ nơi đây đều được chăng đèn kết hoa, màn đêm buông xuống bao phủ một vùng rộng lớn là ánh sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-tu-nam-bat-fanfic-hoa-dinh/1966144/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.