Không gian rộng lớn, trên mỏm đá lộ phong, một nam nhân đang thả hồn gảy từng khúc nhạc êm ái. Tiếng đàn của chàng bây giờ không những có âm thanh tuyệt sắc mà đã chứa chan tình cảm. Tất cả là nhờ có nàng bên cạnh làm tan chảy trái tim băng giá đã ngàn năm đó. Tiếng đàn réo rắt vang khắp không gian. Nữ nhân bên cạnh đang tựa vào vai chàng nhắm mắt tận hưởng giây phút hạnh phúc, hòa theo tiếng đàn ngâm vài câu thơ:
"Xuân du phương thảo địa
Hạ thưởng lục hà trừ
Thu ẩm hoàng hoa tửu
Đông ngâm bạch tuyết thi"
Nếu được, đời này kiếp này nàng chỉ muốn cùng hắn tứ khí viễn du, theo hắn thăm thú cảnh sắc khắp thế gian như mấy câu thơ ấy, cuộc sống thật sự giống như thần tiên.
Nam nhân tuy gương mặt vẫn lạnh lùng nhưng ánh mắt đã khác xưa, chàng đã không còn giấu diếm tia yêu thương trong mắt nữa, cũng không có chấp gạt bỏ chấp niệm yêu nàng nữa, chỉ cần nàng bây giờ mãi mãi ở bên hắn. Ở đây, trên Tuyệt Tình Điện này, sẽ mãi mãi có nụ cười của nàng, bốn mùa qua đi, họ sẽ mãi ở đây nhìn xuống thiên hạ rộng lớn.
"Tiểu Cốt, sau này mỗi ngày ta đều ở bên nàng, sẽ không bao giờ xa nhau nữa"
Thiếu phụ ánh mắt âu yếm nhìn nam nhân cô yêu thương nhất, nở nụ cười hạnh phúc. Đau khổ một kiếp hai người đã chịu đựng đủ. Giờ trong mắt chàng chỉ có nàng, trái tim nhỏ bé của chàng cũng chỉ có thể chứa nàng. Những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-tu-nam-bat-fanfic-hoa-dinh/1966142/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.