Cây bút máy đưa đi đưa lại vạch ra những đường nguệch ngoạc trên trang giấy trắng, Khánh An tựa nhẹ gò má lên lòng bàn tay, lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ. Những áng mây xám dày đặc che kín bầu trời không để lọt xuống dù là một tia nắng yếu ớt nhất. Cây cối ngả ngốn rũ rượi theo từng đợt gió mạnh quật vào tới tấp. Sân trường lác đác một vài bóng người bước vội. Cả không gian trầm uất một màu u ám ảm đạm, giống như là tâm trạng của cô lúc này vậy.
Mấy ngày hôm nay, trong lòng Khánh An luôn canh cánh một nỗi lo lắng bất an mơ hồ. Điều lạ lùng là không có một lý do rõ ràng cụ thể gì để giải thích cho tâm trạng ủ rột này.
Cuộc sống vẫn đều đều. Sáng nào cô cũng chăm chỉ đến trường vào thư viện chuẩn bị cho bài kiểm tra cuối cùng. Chiều chiều, Trần Huy tới gặp, mang theo các kỷ vật cũ và những câu chuyện về thời ấu thơ. Tối về thì nấu ăn cơm nước ôn tập cùng William.
Trí nhớ của cô đã có tiến triển rõ rệt. Một số hình ảnh rời rạc chắp vá bắt đầu xuất hiện ngẫu nhiên không đầu không cuối. Những cơn đau đầu thưa thớt dần, tần độ dùng thuốc cũng giảm hẳn. Ban đêm cô có thể ngủ tròn giấc mà không bị đánh thức bởi cơn đau bất chợt nữa.
Đáng lẽ đây là một điều đáng mừng. Nhưng càng nhớ ra được nhiều thì tâm trạng của cô càng trở lên hỗn loạn bởi những cảm xúc khó hiểu đến từ những hình ảnh trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-tim-lai/2410518/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.