- Cái này là…
Hắn nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền trên tay cô y tá, nó giật mình vội giằng lấy quay đi. Sau khi cô y tá ra ngoài hắn liền kéo nó vào phòng nghỉ bên trong nói chuyện ( đừng lấy làm lạ nhé. Bọ được ở riêng một phòng và trong phòng đó có một phòng nhỏ để dành cho người chăm sóc bệnh nhân nghỉ ngơi). Tay nó bị hắn nắm đến đỏ luôn, đau quá nên vội gỡ tay hắn ra, hắn biết mình hơi quá cũng vội buông tay nó
- Cho anh biết mọi chuyện được chứ? về Bọ và cái đó ( sợi dây ý)– lời của hắn nghe thì có vẻ như hắn đang van xin nó, nhưng thật chất là đang ra lệnh cho nó. Ánh mắt hắn cho nó biết là nó không có quyền từ chối
Nó kể hết mọi chuyện cho hắn nghe về Bọ, nghe xong thì mặt hắn đã xa xẩm tức giận
- Người ta nói không biết không có tội, còn em… em biết mà cố tình che dấu ngăn cản tình thân, em có biết mình độc ác thế nào không hả? - giọng hắn khàn khàn rít lên, nếu không phải là đang ở bệnh viện hắn cũng không “im ái” như thế
Nó không muốn nói cũng không muốn nhìn hắn, nên quay đầu nhìn chổ khác. Hành động của nó càng chọc giận hắn hơn, ghì chặt hai vai nó, ép nó nhìn mình hắn hằn hộc
- Sao hả? cảm thấy xấu hổ sao? trả lời đi, em thật sự không có trái tim sao? Sao có thể làm ra chuyện độc ác đó
Lúc này đây hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-that-su-mong-manh/2482998/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.