Chương trước
Chương sau
Nhàn Nương mỉm cười ngã vào trong liệt hỏa, ở trước mắt nàng là nhi tử cùng nhi tức đang hạnh phúc ngọt ngào.

Nhìn thấy Trinh Nương đau khổ, Nhàn Nương tin tưởng Yên Nhiên sẽ đem ván cờ mà nàng bố trí an bày thỏa đáng.

Nàng không có cảm giác thân thể bị liệt hỏa tổn thương mà đau đớn, cả đời này mặc dù nàng gả sai người, nhưng nàng sống rất xuất sắc.

Phượng Hoàng niết bàn là nói nàng, lúc Nhàn Nương nhắm mắt, không phải nên xuống địa ngục sao? Nhưng nàng còn sống?

Nhàn Nương đột nhiên ngồi dậy, trước mắt nàng là các vật bài trí xa lạ, đệm chăn thanh lịch, không phải sở thích của nàng.

Nghe thấy động tĩnh một một nha hoàn tiến vào, làm động tác thi lễ.

Nhàn Nương trầm tĩnh rũ mắt, nha hoàn có dung mạo thanh tú động lòng người nói nhỏ bên tai nàng:

- Tiểu thư, Hạ công tử vẫn đang lo lắng cho người.

Hạ công tử? Hắn là ai? Trong gương phản chiếu khuôn mặt nữ tử rất xinh đẹp, so với Nhàn Nương còn mỹ hơn.

Chỉ là mặt mày không có tinh thần, giống như bình hoa không sức sống, dựa theo cách vấn tóc có vẻ còn chưa có thành thân.

Nhàn Nương sợ người bên cạnh nghi ngờ, cúi đầu không lên tiếng.

- Ai chẳng biết đương kim bệ hạ đối với hoàng hậu nương nương là tình cảm sâu nặng? Nếu thái hậu nương nương thật sự đau tiểu thư, thì sẽ không để cho người vào cung, thái hậu là vì mỹ mạo khuynh quốc khuynh thành của tiểu thư, hoàng hậu nương nương vẫn luôn kề cận hoàng thượng, ngoại gia lại là Nhữ Dương vương phủ, có thân đệ đệ cũng không chịu thua kém, thế tử điện hạ từ nhỏ đã thân thiết với hoàng thượng, so với thân huynh đệ còn thân hơn, thái hậu nương nương bị Nhữ Dương vương phi làm cho sinh khí, cho nên mới muốn để tiểu thư tiến cung phân sủng, thái hậu đâu biết tiểu thư đã sớm có người trong lòng.

- Năm ngày sau Hạ công tử ở cửa sau chờ người, tiểu thư, nô tỳ không đành lòng nhìn người bị vây ở hậu cung không được sủng không được yêu.

- Ngươi nguyện ý giúp ta?

Nhàn Nương thản nhiên hỏi, nha hoàn gật đầu:

- Người đối xử rất tốt với nô tỳ, nô tỳ có chết vẫn muốn báo đáp người.

Nhàn Nương trào phúng cười:

- Là báo đáp ta? Hay là báo đáp chủ tử chân chính của ngươi.

- Tiểu thư...

Nàng ta hết hồn chỉ trời thề thốt:

- Nô tỳ không dám phản bội người.

Ở bên ngoài nha hoàn trông cửa đột nhiên lên tiếng:

- Tiểu thư, phu nhân đến thăm người.

Nhàn Nương nhìn về phía cửa, một phụ nhân đoan trang hòa nhã đi đến gần cửa phòng, nhìn thấy nha hoàn mà nữ nhi sủng ái nhất cũng tín nhiệm nhất đang quỳ trên mặt đất, liền hỏi:

- Làm sao vậy?

- Mẫu thân, nàng...Nàng thế nhưng...

Nhàn Nương dùng khăn tử che ánh mắt, thì ra thân chủ là người yếu đuối không có chủ kiến, nàng không thể để cho bất luận kẻ nào hoài nghi.

Nghe đến Nhữ Dương vương phủ, nghe thấy vương phi, nghe thấy thế tử, nàng có sốt ruột cũng không biểu lộ ra ngoài.

- Nữ nhi nói ra sẽ ô uế miệng của mình, mẫu thân hãy hỏi nàng.

Tất nhiên nha hoàn kia sẽ không dám nói, phu nhân cũng không phải là người hiền từ nương tay, rất nhanh biết được tình hình cụ thể, phụ nhân tức giận mặt trắng bệch.

- Tiện tỳ, ngươi muốn hại chết nữ nhi của ta?

- Phu nhân, nô tỳ không dám, nô tỳ không dám.

- Mẫu thân.

Nhàn Nương hai mắt đẫm lệ sương mù:

- Dâm bôn làm thiếp, nữ nhi nhớ rõ, là nữ nhi không tốt vẫn luôn sủng nàng, để cho nô tỳ có ý định bài bố nữ nhi, nữ nhi...Thật vô dụng.

- Nhàn Nương ngoan, không khóc, không khóc, nương đánh chết nàng cho ngươi hả giận.

(Yul: Nhàn Nương trọng sinh vào thân xác khác, tên nhân vật là Nhàn Tỷ Nhi, ta giữ nguyên tên NN cho trọn vẹn nhé)

- Nàng vẫn luôn ở bên cạnh nữ nhi, cũng hiểu đạo lý, bình thường đoan trang ổn trọng, sao hôm nay lại có thể nghĩ ra loại chủ ý này? Nữ nhi cùng Hạ công tử là minh bạch, nương phải tin tưởng nữ nhi.

Trong đôi mắt Nhàn Nương hiện lên tinh quang, để xem vị phụ nhân này có phải là người khôn khéo hay không.

Phụ nhân ôm nàng chặt nàng xem như tâm can bảo bối, căn bản không có nghe ra ẩn ý của nàng.

Lúc này đối với Nhàn Nương mà nói trắng ra thì không phải thời cơ tốt để vạch trần.

Khóc một hồi, đáy mắt vị ma ma đi theo bên người phụ nhân hiện lên mũi nhọn, lo lắng nhìn thoáng qua Nhàn Nương, hạ giọng nói:

- Chủ tử không thể đem nàng đánh chết.

- Tại sao? Nàng muốn hại Nhàn Nương, đánh chết nàng còn quá nhẹ.

- Tuy nàng được mua vào phủ, nhưng tiểu thư đối xử với nàng không tệ, mê hoặc tiểu thư dâm bôn, ngay lúc tiểu thư sắp vào cung, người không thấy...

Nhàn Nương giãn mi tâm, cũng may có người hiểu biết, phụ nhân nói:

- Ý ngươi là có người sai sử nàng? Xem nữ nhi của ta là đứa ngốc để đùa bỡn?

- Có hay không có người sai sử thì người cũng đừng lo lắng, người nói có là có, một lần không đạp ngã Nhữ Dương vương phi, còn hai lần ba lượt đâu? Chuyện này có quan hệ tới nàng ta hay không? Thái hậu nương nương nể mặt mũi hoàng thượng mới có thể nhẫn hạ, làm thân gia với kế thất thứ nữ, nàng nghĩ mỗi người đều yêu thích mình?

Phu nhân nói:

- Lát nữa ta sẽ tiến cung, ngươi canh giữ nàng cẩn thận.

- Dạ.

- Nhàn Nương? Nhàn Nương?

- Nương, nữ nhi không sao.

Móng tay Nhàn Nương bấu chặt vào lòng bàn tay, sắc mặt trắng bệch, Kỳ nhi đâu?

- Nữ nhi...Chỉ là không ngờ Nhữ Dương vương phi lại là người như vậy.

- Ta biết ngươi cũng thích thân cận nàng, nhưng Nhàn Nương à ngươi đừng quên, ngươi là chất nữ (cháu) của thái hậu, tỷ tỷ của ngươi đáng lẽ đã gả cho hoàng thượng làm hậu, nhưng hoàng thượng nhất thời hồ đồ coi trọng nữ nhi của Mạnh Trinh Nương, đại tỷ ngươi...Thái hậu thoái nhượng Mạnh Trinh Nương cũng là bất đắc dĩ, hoàng thượng xem trọng nàng nhất, Nhữ Dương Vương thế tử lại không chịu thua kém, thái hậu nương nương rất vất vả mới khiến hoàng thượng gật đầu cho ngươi vào cung, tuy chỉ làm phi, nhưng ngươi trổ mã rất tốt, lại là biểu muội của hoàng thượng, hoàng thượng sẽ không bạc đãi ngươi.

Đợi phụ nhân liên miên cằn nhằn nói xong, móng tay Nhàn Nương nhiễm đầy huyết.

- Nương, nữ nhi nhớ rõ, nữ nhi sẽ không khiến người thất vọng.

Phu nhân sai ma ma tiến cung truyền lời, Nhàn Nương nhìn vết thương trong lòng bàn tay.

Kỳ nhi, Yên Nhiên, các ngươi còn sống sao? Vì sao lại thành như vậy? Nhàn Nương gọi nha hoàn nói bóng nói gió dò hỏi chuyện mới mẻ trong kinh thành.

Hỏi hơn một canh giờ, trong lòng bàn tay Nhàn Nương vết thương càng sâu, càng lúc càng sâu:

- Ngày mai, ta đi...Ta đi chùa miếu dâng hương.

Hôm sau, Nhàn Nương nhận được rất nhiều tin tức tốt, thái Hậu đem tỳ nữ xúi giục Nhàn Nương bỏ trốn nói cho cho hoàng thượng.

Không biết bọn họ nói cái gì, cũng không biết Nhữ Dương vương phi làm như thế nào thoát khỏi hiềm nghi.

Lúc trước nói nếu Nhàn Nương vào cung nói sẽ làm phi cuối cùng lại biến thành Quý phi, người trong phủ rất cao hứng.

Lúc này Nhàn Nương mang theo nha hoàn đi chùa miếu, Nhàn Nương quỳ gối trước tượng Phật, có phải người cũng không cam tâm cho nên mới để cho ta trở về?

Nhưng vì sao đến lúc Kỳ nhi đã chết mới để ta trở về? Nhi tử của ta bị Mạnh Trinh Nương lãng phí, Kỳ nhi là bị ta hại chết.

Vì sao ta không nhìn thấu Mạnh Trinh Nương? Vì sao Yên Nhiên không làm theo lời ta đã nói? Rốt cuộc đoạn kí ức nào mới là chân thật? Chẳng lẽ những gì ta an bài đều không có tác dụng? Vì sao?

Không đúng, Yên Nhiên không thể đơn thuần như vậy, An Ninh công chúa không thể coi trọng Mạnh Trinh Nương.

Nơi này không có truyền thoại về Mạnh Nhàn Nương, chỉ nói về Mạnh Trinh Nương là người dịu dàng xuất sắc như thế nào.

- Tiểu thư, người nên trở về.

Lúc Nhàn Nương đi ra đại điện, nhìn thấy thân ảnh rất quen thuộc, cả người nàng lạnh như băng.

Yên Nhiên...Là Yên Nhiên sao? Y phục đơn sơ bạc màu thản nhiên lưới qua Nhàn Nương, nàng giống như không có linh hồn.

- Trước kia nàng chính là thế tử phi, hiện nay là Hầu phu nhân, sau khi Hầu gia qua đời, nàng cũng...Cũng giống như đi theo.

Nhàn Nương yên lặng nhìn Yên Nhiên, Yên Nhiên không còn hoạt bát, thiên chân như trong trí nhớ của nàng.

Mà chỉ còn lại tĩnh mịch, cùng với thống khổ không thể tiêu tán, Nhàn Nương nói:

- Hồi phủ.

Nàng giống như nhìn người xa lạ, Nhàn Nương hận Yên Nhiên, nhưng càng hận chính mình.

Nàng cũng không có biện pháp gì đối mặt với Yên Nhiên, nếu nàng cùng nhị muội(Nhu Nương)giáo dưỡng Yên Nhiên chút tiểu tâm tư.

Nếu nàng khôn khéo một chút, thì Mạnh Trinh Nương đã không thể thực hiện được mục đích.

Nàng đã nghĩ mình có thể bảo vệ nhi tử cùng nhi tức chu toàn, không ngờ lại có kết cục thế này.

Đúng rồi, nếu không có Yên Nhiên nhắc nhở, thì nàng cũng không nhìn thấu Mạnh Trinh Nương.

Những gì nàng bố trí trước đó cũng không khống chế được Mạnh Trinh Nương.

Nhàn Nương nhíu mày, người nào là chân thật? Có lẽ Yên Nhiên từng trải qua thống khổ, cho nên Yên Nhiên mới có thể nói cho nàng biết.

Vì vậy mà Nhàn Nương mới có thể một lần nữa bày biện bố cục, bảo toàn bọn họ cả đời hạnh phúc.

Nhưng trước mắt...Nhàn Nương nhíu chặt mi tâm:

- Mặc kệ chân thật hay không chân thật, Nhữ Dương vương phi...

Ngươi lãng phí Kỳ nhi khiến nhi tử ta phải chết, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Xe ngựa đi ngang qua Nhữ Dương vương phủ, Nhàn Nương nhếch môi cười lạnh.

Vương phủ phú quý là một tay nàng mưu tính làm ra, nhi tử của nàng còn không được hưởng thụ, mẫu tử Mạnh Trinh Nương dựa vào cái gì mà dám hưởng thụ?

- Dừng xe.

Xe ngựa dừng lại, Nhàn Nương nhìn thấy Nhữ Dương Vương sủng ái nâng niu Trinh Nương như trân bảo nâng đỡ nàng xuống xe ngựa.

Thấy được vị thế tử kia, phụ từ tử hiếu, Nhàn Nương nhìn Mạnh Trinh Nương, khẽ nói:

- Đi thôi.

- Dạ.

Mùng năm tháng tám, Nhàn Nương thay đổi một thân cung trang, thay đổi mặt nạ bước vào hoàng cung.

Được phong làm Quý phi, nhưng đêm đầu tiên vào cung, hoàng thượng không có đến, nghe nói ở cùng hoàng hậu, Nhàn Nương thản nhiên nói:

- Nghỉ ngơi.

Nhàn Nương vẫn thẳng thắt lưng, bỏ qua ánh mắt trào phúng của bọn cung nữ thái giám.

Nếu quá dễ dàng đạt được mục đích sẽ không thú vị.

Mạnh Trinh Nương ta sẽ chơi đùa với nữ nhi của ngươi trước, ta muốn nhìn xem ngươi là thứ nữ sẽ dạy ra nữ nhi có năng lực gì.

Một đêm này Nhàn Nương ngủ vô cùng tốt, sáng sớm hôm sau, nàng phẩm trang đại phần.

Đầu đội trâm phượng hoàng tung cánh, vì nàng có dung nhan tuyệt mỹ mang vào càng tăng quý khí, cung nữ Đào Tử hầu hạ bên người nhìn đến ngây người.

Quý phi nương nương thật xinh đẹp, nhưng vẫn nhắc nhở nói:

- Hoàng thượng thích thanh lịch tinh xảo.

Nhàn Nương đem một đóa mẫu đơn cài lên đầu:

- Trong cung đều học theo Nhữ Dương vương vương phi?

- Vương phi điện hạ là điển phạm khiến cho người khác tranh phong noi theo, tính tình của hoàng hậu nương nương rất giống vương phi điện hạ.

Nhàn Nương nhếch môi, trong cung có quy củ chúng phi tần vào cung không thể mang theo tỳ nữ.

Vì nếu mang theo nha hoàn hồi môn, một là quản lý không tốt, hai là vào cung hầu hạ hoàng thượng cũng không dễ dàng.

Quy củ này vừa vặn hợp ý Nhàn Nương, đỡ phải để người bên cạnh nhìn ra sơ hở.

Hoàng hậu nương nương để ý hoàng cung cũng thật sự có tài, nhưng dù ngoại gia của hoàng hậu có an bài người cũng khó có thể sai khiến đến bên cạnh nàng.

- Đều học theo Nhữ Dương vương vương phi cốc u lan thanh nhã ý vị, sao còn có ai nhớ rõ mẫu đơn phú quý?

Nhàn Nương cất bước ra cổng:

- Đi đến tẩm cung của hoàng hậu nương nương, bản cung đi bái kiến hoàng hậu nương nương.

Dù có che giấu, hay ngụy trang, thì bản chất thật của Nhàn Nương vẫn chưa vì nàng chuyển thế mà biến mất.

Nhữ Dương vương phủ căn cơ ở hoàng cung, bọn họ làm thế nào lãng phí Kỳ nhi.

Nhàn Nương sẽ hoàn trả trở về, nhi tử của mình như thế nào nàng hiểu rất rõ.

Nếu không phải làm gì quá đáng, thì Kỳ nhi thà chết ở thế tử vị cũng sẽ không thoái vị lấy hiền.

Hoàng đế vì hoàng hậu họa mi, vẻ mặt hoàng hậu thẹn thùng là thần sắc mà hoàng đế thích nhất.

Dù đã sinh hạ thái tử, thì hoàng hậu vẫn trước sau như một thẹn thùng ngại ngùng, tâm tình hoàng đế rất tốt.

- Quý phi nương nương tới thỉnh an hoàng hậu nương nương.

Hoàng hậu có chút sửng sốt, nàng nghĩ Quý phi vừa đến đã bị lạnh nhạt sẽ đi tìm thái Hậu tố khổ, không ngờ nàng lại đến đây thỉnh an.

Thần sắc hoàng đế bình thản có một phần khinh miệt:

- Nàng cũng thật biết tuân thủ quy củ, tuyên.

Hoàng đế cầm tay hoàng hậu, ôn nhu nói:

- Nếu nàng muốn diễu võ dương oai bắt nạt nàng, hôm nay trẫm sẽ biếm nàng vào lãnh cung...

Hoàng đế còn chưa nói xong ngay lúc Nhàn Nương cất bước tiến vào liền im bặt, đó là nữ tử như thế nào, sao có thể tuyệt thế phong hoa đến thế.

Đã sớm quen nhìn cốc u lan thanh nhã cao nhã, lúc này lại nhìn thấy bách hoa chi vương tùy ý nở rộ.

Trong lòng hoàng đế có vài phần tư tâm, Nhàn Nương phúc thân:

- Thần thiếp thỉnh an bệ hạ, thỉnh an hoàng hậu nương nương.

P/s: bắt đầu công cuộc ngoại truyện. Các nàng cb bắp rang lót dép xem NN đấu nhá???
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.