Nhàn Nương mỉm cười ngã vào trong liệt hỏa, ở trước mắt nàng là nhi tử cùng nhi tức đang hạnh phúc ngọt ngào. 
Nhìn thấy Trinh Nương đau khổ, Nhàn Nương tin tưởng Yên Nhiên sẽ đem ván cờ mà nàng bố trí an bày thỏa đáng. 
Nàng không có cảm giác thân thể bị liệt hỏa tổn thương mà đau đớn, cả đời này mặc dù nàng gả sai người, nhưng nàng sống rất xuất sắc. 
Phượng Hoàng niết bàn là nói nàng, lúc Nhàn Nương nhắm mắt, không phải nên xuống địa ngục sao? Nhưng nàng còn sống? 
Nhàn Nương đột nhiên ngồi dậy, trước mắt nàng là các vật bài trí xa lạ, đệm chăn thanh lịch, không phải sở thích của nàng. 
Nghe thấy động tĩnh một một nha hoàn tiến vào, làm động tác thi lễ. 
Nhàn Nương trầm tĩnh rũ mắt, nha hoàn có dung mạo thanh tú động lòng người nói nhỏ bên tai nàng: 
- Tiểu thư, Hạ công tử vẫn đang lo lắng cho người. 
Hạ công tử? Hắn là ai? Trong gương phản chiếu khuôn mặt nữ tử rất xinh đẹp, so với Nhàn Nương còn mỹ hơn. 
Chỉ là mặt mày không có tinh thần, giống như bình hoa không sức sống, dựa theo cách vấn tóc có vẻ còn chưa có thành thân. 
Nhàn Nương sợ người bên cạnh nghi ngờ, cúi đầu không lên tiếng. 
- Ai chẳng biết đương kim bệ hạ đối với hoàng hậu nương nương là tình cảm sâu nặng? Nếu thái hậu nương nương thật sự đau tiểu thư, thì sẽ không để cho người vào cung, thái hậu là vì mỹ mạo khuynh quốc khuynh thành của tiểu thư, hoàng hậu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-tai-sinh/2685961/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.