Nhữ Dương vương sẽ không ở trước cửa vương phủ mà nháo ra chuyện gì khiến cho người bên ngoài hoài nghi. 
Hắn còn tính làm cho Trinh Nương chết bệnh, không ngờ nàng lại chạy trở về. 
Trinh Nương vẫn còn mang thai, nàng bước chân vào cửa, vẻ mặt mệt mỏi, y phục tả tơi. 
Từng là cốc u lan thanh nhã giờ đã không còn thấy tư sắc ngày xưa, dù so với nữ nhân không có điều kiện, hay là nữ nhân đang mang thai thì kém cỏi không ít, huống chi Trinh Nương còn ăn nhiều khổ như vậy. 
Nhữ Dương vương có chút nhìn không ra, phất tay cho hạ nhân lui xuống: 
- Ngươi còn dám hồi vương phủ? 
- Vương gia. 
Trinh Nương lau nước mắt: 
- Sao chàng có thể nhẫn tâm như thế? Hắn thật sự là cốt nhục của chàng. 
- Có phải hay không tạm thời bản vương không nói tới, bản vương đã có tôn tử, có nhi tử sắp công thành danh toại, bản vương có hắn hay không có hắn cũng không có gì khác biệt. 
Nhữ Dương vương khinh miệt liếc nhìn Trinh Nương: 
- Bản vương từng nghĩ nếu ngươi trốn xuống núi sẽ không trở về, không ngờ ngươi...Cũng thế, nếu hắn vẫn còn trong bụng ngươi, bản vương lưu lại hắn! 
Trinh Nương ngây ngẩn cả người: 
- Vương gia đồng ý tin tưởng thiếp? 
Ngoài cửa hạ nhân truyền bẩm: 
- Hồi bẩm vương gia, tiểu thiếu gia tỉnh, khóc không ngừng, thái phi điện hạ nói tiểu thiếu gia tìm người. 
Mới vừa rồi Nhữ Dương vương còn âm lãnh hung ác tuyệt tình lúc này lộ ra tươi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-tai-sinh/2685959/chuong-136-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.