Trinh Nương cười kiểu chúc phúc Yên Nhiêu, giống như nàng đang nhìn một đôi rất tốt đẹp.
Mỉm cười dịu dàng trong mắt tràn đầy từ ái. Yên Nhiên cảm động vì biểu ca chung tình với mình.
Nhưng nhìn thấy Trinh Nương như vậy, nàng chỉ cảm thấy ghê tởm, ghê tởm tràn ngập toàn thân.
Cuộc đời sai lầm cũng không nên quy kết đổ lỗi cho nhân sinh, dù là hận, thì nàng vẫn hận Mạnh Trinh Nương của kiếp trước.
- Ngươi an bài ngày?
Thái phi mở miệng, Trinh Nương vội hỏi:
- Có chổ nào không thỏa đáng sao?
Chuyện hậu viện của công công, Yên Nhiên không thể nói xen vào.
Thái phi muốn nói ra chổ nào không ổn, nhưng lại cảm thấy rơi vào kế của Trinh Nương.
Đám trắc phi phu nhân vẫn đứng ở một bên hầu hạ, có người vui mừng cũng có người ưu sầu.
Quy định ngày đến phòng, lại ngăn chặn chuyện chuyên sủng.
- Mẫu phi.
Tuy hai vị quận chúa sắp cập kê vì chuyện Trinh Nương an bài ngày thị tẩm cho Nhữ Dương vương mà trốn ra ngoài.
Nhưng tứ quận chúa rất thích kề cận Trinh Nương, nàng vụng trộm đứng ngoài cửa lại nghe rất rõ ràng.
Đứng bên cạnh tấm bình phong đôi mắt khát cầu muốn thân cận Trinh Nương:
- Nữ nhi muốn ở cùng mẫu phi.
Cho dù Trinh Nương không kiên nhẫn với tứ quận chúa, nhưng ở trước mặt Nhữ Dương vương sẽ không quở trách nàng.
- Lại đây đi, một lát nữa ta cùng ngươi trở về phòng.
Tứ quận chúa đi đến bên người Trinh Nương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-tai-sinh/2685934/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.