Chân Yên Nhiên bị thương, không thể đứng lâu, Trinh Nương đè Yên Nhiên ngồi xuống:
- Ngươi hãy ngồi đi, cẩn thận chân đau, lúc dưỡng bệnh không cần theo quy củ.
Thái phi nói:
- Nhi tức thương ngươi, mau ngồi đi.
Yên Nhiên ngồi xuống, nàng cũng không thèm để ý đến lời nói dụng ý của Trinh Nương, thái phi nói với Trinh Nương:
- Không chỉ có ngươi đau nàng, mà ta cùng vương gia cũng đau tiếc tôn tức, dù ngươi không lên tiếng, thì ta còn có thể để cho tôn tức bị thương mà phải đứng sao? Vương phủ trọng quy củ, cũng không phải khắc nghiệt.
Trinh Nương kính cẩn khom lưng:
- Người nói rất đúng, là nhi tức nghĩ nàng còn trẻ tuổi không biết nặng nhẹ, vì sĩ diện mà cố nén đau đớn, có ai mà không biết vương phủ đều là người phúc hậu.
Trinh Nương tận lực biểu hiện khiêm tốn kính cẩn, khiến thái phi không thể nói Trinh Nương không tốt,
Nhữ Dương vương ở ngay trước mặt, thái phi không thể không có chuyện gì lại kiếm việc khiến Trinh Nương thực hiện được tâm tư, chôn vùi cục diện trước mắt.
Thái phi không lay chuyển được Nhàn Nương, chẳng lẽ còn không thu thập được kế phi Trinh Nương?
Nếu vậy nàng sống đến độ tuổi này thật sự là sống không bằng cẩu rồi, Thái phi nhìn Trinh Nương nở nụ rất từ ái, giống như Trinh Nương là người nàng yêu thương nhất.
Sau khi dùng bữa xong, thái phi kéo Trinh Nương ngồi cùng, như kiểu mẫu tử vô cùng thân thiết:
- Chắc là mệt muốn chết đi, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-tai-sinh/2685924/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.