Nhữ Dương vương nâng tay, cánh tay lơ lửng giữa không trung, ánh mắt hai người chạm vào nhau. 
Đôi mắt Nhàn Nương trong suốt sạch sẽ, cao ngạo ung dung, làm cho hắn hổ thẹn. 
Nếu không phải trong lòng hắn khát vọng Nhàn Nương, thì có lẽ Nhữ Dương vương đã sớm xoay người rời đi. 
Lúc trước hắn hoàn toàn không thèm để ý đến Nhàn Nương, lúc này lại càng có nhiều khát vọng. 
Mỗi lần chiêu hạnh thông phòng thị tẩm, trong đầu trong mắt trong suy nghĩ của hắn đều là Nhàn Nương. 
Nhữ Dương vương muốn đưa tay sờ lên hai má Nhàn Nương, bàn tay có thể cảm nhận da thịt tinh tế đến mức tận cùng. 
Ai có thể tin tưởng mệnh Nhàn Nương không còn lâu, tâm Nhữ Dương vương co rút đau đớn. 
Nhàn Nương ngừng đánh đàn, đôi mắt u buồn, nhẹ giọng nói: 
- Vương gia có còn nhớ năm đó, đã đáp ứng gì với ta? 
Nhữ Dương vương đang mê mang, đột nhiên vọt tới bên người Nhàn Nương. 
Rốt cuộc vẫn không khống chế được mà đem nàng ôm vào trong ngực, Nhàn Nương nhẹ giọng: 
- Vương gia có còn nhớ rõ... 
- Bản vương không cho phép, không cho phép... Ta không nhớ... 
Nhữ Dương vương giãy dụa: 
- Nàng không thể thuỷ táng, Nhàn Nương, cái gì ta cũng có thể đáp ứng với nàng. Nhưng tuyệt đối không đáp ứng chuyện nàng thuỷ táng. 
- Vương gia. 
- Không được. 
Nhữ Dương vương nâng mặt Nhàn Nương lên nhìn khuôn mặt nàng, vừa quyến luyến lại mang theo thống khổ: 
- Vì 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-tai-sinh/2685848/chuong-103-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.