Nam hài sờ soạng mặt mình: 
- Này, ngươi đợi đã, đợi ta với... 
Xe ngựa vẫn không dừng lại, hắn đuổi theo một lúc, mệt quá thở hổn hển dừng lại: 
- Sao lại bị nhìn thấu? Lần trước bị Phó Tuấn Khanh nhìn ra, lần này... ngươi là ai a. 
Chu Tiểu Thất cầm bánh xốp cắn một miếng: 
- Cay, cay, cay. 
Hắn không thể ăn cay, nước mắt nước mũi chảy ra, chảy dài trên khuôn mặt dơ bẩn, lấy tay quệt quệt, lộ ra da thịt trắng noãn, bên cạnh có hai người xuất hiện: 
- Điện hạ. 
- Cay quá, cay quá, ta muốn uống nước. 
Người tới đưa bình da, nhẹ giọng khuyên: 
- Nếu người còn không trở về, bệ hạ sẽ lo lắng. 
Uống nước xong, Chu Tiểu Thất nhìn bánh xốp trong tay: 
- Nàng là tiểu thư gia nào? Nhìn nàng so với ta cùng lắm chỉ lớn hơn hai tuổi, lại dám giáo huấn ta...Hừ, nể tình nàng cho ta bánh xốp, ta sẽ không trách tội nàng, nhưng ta nhất định phải hỏi rõ, rốt cuộc làm sao nàng phát hiện ra, lần trước Phó Tuấn Khanh nói cổ ta không đúng, lần này đâu...Không phải các ngươi đều nói là không có vấn đề gì sao? 
- Thuộc hạ nhìn ấn ký trên xe ngựa...Là An Bình hầu phủ. 
-AnBình hầu? 
Chu Tiểu Thất luyến tiếc không ném bánh xốp đi, mà gói lại bỏ vào trong ngực: 
- Hồi cung. 
-Dạ 
Chu Tiểu Thất rửa mặt chải đầu khôi phục lại dung mạo phấn điêu mài ngọc, đem khối bánh xốp vứt lên bàn. 
Hai tay nâng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-tai-sinh/2685772/chuong-71-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.