Cố Ngạo hù dọa Thụy Thụy được nhất thời nhưng không thể hù dọa được một đời. Càng ngày càng lớn Thụy Thụy càng bám lấy Trang Dụ không tha, cố tình tách anh ra khỏi cậu cho bằng được. Lúc Thụy Thụy được ba tuổi là lúc anh thấy bé đã đủ lớn nên ngủ riêng thì bé không chịu, đêm nào cũng gõ cửa ầm ầm khóc la om sòm đòi ngủ chung, đêm nay cũng vậy.
"Cha! Baba! Mở cửa... con không chịu đâu... con muốn ngủ cùng baba cơ,... hu hu... cha xấu xa... cướp baba của Thụy Thụy,... Đêm nay cha không cho con vào ngủ chung con liền ở đây ăn vạ cho cha coi. Cha... baba mở cửa mở cửa... hu hu... bớ người ta có người ăn hiếp con nít. Cha và baba bạo hành con trẻ để con ngủ ngoài hành lang tối đen lạnh giá. Hu hu... bớ người ta..."
Đau đầu nhứt tai, anh đành đi mở cửa nhưng không cho bé vào mà bắt giữ bé lại.
"Cha bỏ con ra! Baba... baba cứu Thụy Thụy... hu hu... baba định bỏ rơi Thụy Thụy hả? Con không chịu đâu... baba..."
Trang Dụ đau lòng lắm nhưng anh đã dặn không được mềm lòng là không được mềm lòng. Dù gì con bé cũng là con gái, ngủ chung riết sẽ thành thói quen rồi tương lai lại xảy ra nhiều chuyện lắm.
Cố Ngạo ôm bé lên đi về phòng ngủ với hai chị. Bé càng hét dữ lên, ăn vạ giãy giụa không chịu.
"Con ngoan đi mà Thụy Thụy. Cha chỉ là muốn tốt cho con nên mới để con ngủ riêng thôi. Đừng nghĩ xấu cho cha vậy chứ."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-roi-se-toi/2363095/chuong-498.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.