Tỉnh dậy chưa được bao lâu lại khóc thật nhiều, Cố Ngạo có điểm mệt ngáp lên ngáp xuống liên tục. Trang Dụ thấy vậy có chút xót, đút anh ăn miếng cháo rồi bảo anh ngủ tiếp nhưng anh không chịu, ráng căng mắt ra nhìn cậu cho bằng được.
"Anh không muốn ngủ! Biết đâu ngủ xong anh lại đi đầu thai ba kiếp, ngủ bờ ngủ bụi nữa. Với anh muốn ngắm em lâu lâu một chút, có vậy anh mới an tâm."
Cậu phì cười, nhéo nhéo mũi anh:
"Anh lớn rồi mà cứ như con nít. Tưởng tượng quá không có tốt đâu nha. Có em ở đây anh còn sợ gì nữa? Không chịu nghỉ ngơi cho lại sức biết khi nào mới hết bệnh về chăm con phụ em đây? Một mình em lo không xuể đâu đó. Với để mẹ trông con hộ mình hoài cũng không tốt. Dù gì ba mẹ cũng lớn tuổi rồi, đâu thể thức đêm thức hôm như thế. Đến người trẻ 1khỏe như anh còn bệnh lên bệnh xuống nữa mà."
"Được, anh nghe lời vợ. Chỉ cần em ngủ với anh anh sẽ không gặp ác mộng nữa. Mau, lên đây ngủ với anh."
Anh vỗ bộp bộp chỗ trống kế bên, ý muốn cậu lên ngủ cùng với mình. Chỉ cần thấy đôi mắt thâm quầng đó thôi, anh đã biết cậu chăm mình nguyên một đêm không ngủ rồi.
Ngỏ lời ngỏ ý rõ ràng là vậy nhưng cậu lắc đầu từ chối:
"Em không ngủ cùng anh được đâu. Anh xem tay anh còn truyền nước biển kia kìa. Lên động kim nó xê dịch qua lại, lỡ chảy máu thì khổ, người ta luồn kim lại cũng đau lắm. Anh cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-roi-se-toi/1345908/chuong-497.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.