Dịch: Hoài Phạm
Tần Tri đứng ngẩn người, Chương Nam Chính không nói được một lời vò chiếc khăn trải bàn. Trong phòng, máy điều hòa thong thả phả hơi ấm, Tần Tri có cảm giác chếnh choáng, mơ mơ màng màng ngủ.
Anh chìm vào một giấc mơ rối rắm, cũng không biết bao lâu, bên tai mông lung có tiếng người nói chuyện. Tần Tri định mở mắt, lại không được, một lượng cồn lớn ăn mòn những tế bào thần kinh, anh không thể tự hỏi, không thể động đậy cơ thể.
Ước chừng sau nửa đêm, Tần Tri ngồi dậy, lắc lắc đầu.
Ngô Gia Dương đứng lên lấy nước cho anh, Mã Bách Đông đưa cho anh một phong thư. Tần Tri quay đầu nhìn, Chương Nam Chính đã không thấy đâu.
Tần Tri mở phong thư viết vội trên tờ giấy ghi danh mục quà tặng – thời buổi này, hình như con người không còn thói quen dùng cách này để trao đổi. Đứng dưới góc độ đó tiếp xúc với Chương Nam Chính, khiến Tần Tri có một cảm giác kỳ diệu, tựa như cầm con dao nhỏ giải phẫu, mở lớp da, bên trong vẫn bình thường. Thật ra, chữ là loại vật thể kỳ diệu, đôi khi, chữ so với ngôn ngữ còn thẳng thắn hơn, chân thật hơn.
Chú em Tần Tri thân mến:
Tiền, cấp dưới của cậu đã đưa tôi. Cậu không cần nói, bọn họ đã hiểu ý cậu. Từ điều đó mà nhìn, tôi vẫn mãi không bằng cậu. Lâu như vậy, tôi không tìm thấy một người có thể giúp đỡ mình, ở thời điểm đúng lúc nhất nhắc nhở về con người thật của mình. Trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-qua-tao-chin/2286205/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.