Dịch: Hoài Phạm
Vẻ mặt Chương Nam Chính xấu hổ, xoay người muốn chạy, phía sau Ngô Gia Dương gọi lại, “Bên ngoài mọi người đều đang tìm ngài! Ở phòng cảnh sát, mấy người bạn hữu từng chơi bài chung có nói, đến mấy ngàn vạn thì phải!”
Con người đáng khinh đành phải quay người nhìn nhóm bốn người. Giờ khắc này, Chương Nam Chính chỉ muốn chết. Không thể chịu được hoàn cảnh này, bị người quen biết không bằng mình nhìn thấy, thực là sống không bằng chết.
Luật sư Trần chỉ vào cầu thang. Ông không cười nhạo Chương Nam Chính, nhưng sự hả hê thì không cách nào che đậy.
“Đi lên đi, anh cả bận bịu bên kia không chỉ trong chốc lát đâu!”
Chương Nam Chính gật đầu, rất nhanh men theo góc tường lên lầu.
Tần Tri bị dày vò suốt hai giờ mới thoát được, khi anh lên lầu, Chương Nam Chính đã ăn no. Ngô Gia Dương đứng ở cửa, chỉ vào ba cái tô lớn trên bàn trà, nói: “Ba tô cơm lớn, hóa ra có thể ăn hết thật!”
Tần Tri cười cười, chỉ về phía cửa, ba người trong phòng đứng lên đi rồi đi ra ngoài. Gần đến cửa, luật sư Trần thì thầm với Tần Tri: “Đừng mượn anh ta mượn tiền.”
Tần Tri hơi sửng sốt, gật gật đầu, vỗ vai ông, khi tất cả đã rời khỏi, anh đóng cửa.
Người anh em tốt nhất trước kia ngồi ngơ ngác trong phòng. Ăn no, Chương Nam Chính đã có cảm giác an toàn. Trốn chạy suốt một tuần, lần đầu tiên anh ta cảm thấy mình thật sự là một con người.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-qua-tao-chin/2286202/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.