Dịch: Hoài Phạm
Tần Tri yên lặng, nhìn người phụ nữ ngồi trước mặt anh, người phụ nữ anh từng yêu, người phụ nữ anh có thể nhìn hành động của cô và biết cô đang mất mát rất sâu, nhưng lúc này, anh không còn nghĩa vụ dỗ dành cô.
Lang Ngưng đốt rất nhiều hoa hồng giấy, dường như cô muốn đốt cháy những cảm xúc nội tâm của chính mình, cho đến khi không còn khăn giấy để đốt, cô mới cười gằn, hỏi Tần Tri: “Quan Thục Di sẽ không bởi vì em đến mà tức giận em chứ?” Lang Ngưng nói xin lỗi, nhưng giọng nói lại không có nửa ý muốn xin lỗi. Giọng điệu của cô bình thản như chưa từng có gì xảy ra, thậm chí đượm vẻ hơi khinh bỉ.
Tôi uất ức, anh phải theo tôi, tôi không muốn, em muốn có tôi.
Tần Tri lắc đầu, nhìn cô, nếu là trước kia, anh sẽ không đối đầu với cô, Lang Ngưng đối xử với anh thế nào, anh đối xử với Lang Ngưng thế nào? Hai người họ đều cảm thấy khi người khác nói yêu đương cũng giống họ. Nhưng bây giờ nhìn lại thì không phải như vậy, Lang Ngưng là loại người không bao giờ cho ai cơ hội tìm hiểu gốc rễ con người cô, thoạt nhìn thì điều đó rất hay, nhưng cô sai, nếu cô không đúng, cô sẽ nhận lỗi rồi sửa chữa. Cô sẽ không vì gia thế hiển hách của mình mà ỷ thế hiếp người, cô sẽ nhượng bộ trước. Khách sáo xin lỗi. Mọi người đều nói cô tốt, xuất thân tốt, gia giáo tốt, giơ tay nhấc chân đều có phong phạm của tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-qua-tao-chin/2286187/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.