Dịch: Hoài Phạm
Lang Ngưng buông tay: “Ngày đầu tiên, anh ta hỏi em, có thể nuôi anh ta không, nếu có thể, anh ta sẽ bỏ cha theo em.”
Tần Tri nhíu mày: “Không phải tốt sao?”
“Đáng tiếc Chương tiên sinh nói xong thì giống hoàng hạc một đi không quay lại, điện thoại tắt máy, thư cũng không gửi về, em đến đó thì anh ta không đến…… Công ty nhà anh ta anh ta cũng không đến…… Trước đây em làm việc, lúc nào anh ta cũng đứng ở cổng công ty chờ em…… Xin lỗi anh, nói câu này hơi quá đáng, xin lỗi.” Lang Ngưng nhớ ra, khi cô và Tần Tri chưa chia tay, cô đã vụng trộm hẹn hò với Chương Nam Chính.
Hai người đều hơi xấu hổ, lặng lẽ ngồi như vậy, bắt đầu yên lặng không nói gì tự làm chuyện của mình, Tần Tri nhớ tới một câu thơ cổ, ”người vứt bỏ tôi, ngày hôm qua không thể giữ, người khiến lòng tôi rối loạn, ngày hôm nay càng nhiều ưu phiền”. Dù bây giờ anh có phiền, anh cũng sẽ không nói những lời khó nghe, Lang Ngưng biết rõ tính cách này của anh mới dám thoải mái đứng trước mặt anh.
“Em không biết cậu ấy ở đâu?” Tần Tri hỏi Lang Ngưng.
Lang Ngưng ngẩng đầu: “Ai, Chương Nam Chính? Em nghĩ anh ta đang ở trên mặt trăng bào hố, có điều phải nói, chuyện chờ em lúc hết giờ như thế anh chưa từng làm. Đôi khi người ấy làm việc dứt khoát hơn anh.” Lang Ngưng nói xong nhìn thẳng vào mắt Tần Tri.
Tần Tri cười khổ: “Anh cảm thấy…… Đó chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-qua-tao-chin/2286186/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.