Dịch: Hoài Phạm
Quan Thục Di lau sàn quán, gió lạnh theo khe hở chậm rãi len vào, thổi những làn hơi, một lớp băng mỏng rất nhanh xuất hiện trên mặt sàn. Nàng hơi rùng mình, quay đầu lại nhìn mùa xuân của nàng.
Mùa xuân cúi đầu đọc sách, căn bản không nhìn đến nàng.
Thật sự là rất lạnh. Từ tâm đến thân thể đều rét lạnh…… Đương nhiên, cũng còn vì một nguyên nhân khác.
Khẽ cắn môi, nghĩ đến tiền điện, Quan Thục Di kéo cây lau nhà đi qua, còn sĩ diện nói: “Chúng ta là cùng ở một thôn đúng không?”
Tần Tri buông sách, mở thảm, lối thoát anh đâu có chặn, muốn vào thì cứ vào, tìm nhiều lý do lộn xộn như vậy làm cái gì?
Quan Thục Di cởi giầy, mặt đỏ rực, ngồi vào bên kia sô pha, chuồi chân phóng vào thảm lông. Sau bốn năm cái rùng mình liên tục, cuối cùng cũng hồi phục.
Tần Tri cười tủm tỉm giúp nàng gói thảm kín lại. Tâm trạng ư? Là vô cùng khoái trá! Nét mặt ư? Như đang bay bổng!
“Đồng hương đồng thân, chúng ta phải yêu thương lẫn nhau. Đúng không?” Quan Thục Di lý sự, không chịu lép vế, cố gắng lấy lại mặt mũi.
“Ừ.” Tần Tri gật gật đầu, thông minh cho nàng bậc thang để trèo. Dù sao mục đích cũng đạt được rồi, nam tử hán đại trượng phu, lui một bước cũng không sao.
“Nút chai, chị hai mệt chết mệt sống, tỉnh đến tỉnh đi, vì chuyện quan trọng cả đời của cậu. Cậu nói đi, cậu thích dạng phụ nữ như thế nào? Chị hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-qua-tao-chin/2286139/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.