Ban đêm khu rừng càng âm u tĩnh mịch hơn.
Xung quanh lặng ngắt như tờ không hề có bất cứ một tiếng động nào cả.
Khi nãy còn có nghe tiếng động vật, bây giờ ngay cả một tiếng rả rích cũng không có.
Tất cả chìm vào bóng đêm.
Ba người ngồi cạnh đống lửa đang bập bùng cháy.
Tối như này với ba người họ, đám lửa này là thứ duy nhất xua tan nỗi sợ hãi.
Lửa cứ bập bùng tí tách cháy, ba người cứ triền miên suy nghĩ.
Mỗi người một tâm trạng, chẳng ai giống ai.
Thiên ngồi giữa Thanh Trì và Đông Thành, cầm cái que chọc qua chọc lại đám lửa giết thời gian.
Trời mới biết lúc này cô đang rất sợ hãi. Nếu không phải có Thanh Trì và Đông Trạch ở cạnh cô đã xỉu vì sợ rồi.
Không sợ hãi cũng phải.
Vì trước khi tham gia cắm trại, mẹ đã đe dọa , uy hiếp anh phải bảo vệ cô nên đương nhiên sẽ không lo lắng anh bỏ cô lại.
AAAA....
Khu rừng đang chìm vào giấc ngủ thì bỗng bị một tiếng hét vang dội.
Không ai khác, tiếng hét chính là từ cái miệng nhỏ của Thiên phát ra.
Đương sự gây ra động tĩnh lúc này đang sụt sùi khóc nấc lên.
Để ý kĩ thì chắc chắn sẽ thấy ngang đùi cô lúc này là một bé rắn thân yêu cả thân xanh lè đang nằm ngất ngưởng.
Vừa chợp mắt một xíu,Thanh Trì bị tiếng hét làm giật mình chồm qua chỗ Thiên xem xét tình hình.
Đầu đầy dấu hỏi chấm.
Đông Thành cũng không ngoại lệ nhưng bản tính cậu vốn rất sợ hãi mấy con vật như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-o-phia-cuoi-con-duong/267892/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.