Kích hoạt pháp trận, xung quanh giống như một tầng khí âm bao trùm. Vô số tiếng gào khóc vang lên.
Những tiếng gào đó lại như một lực hút kéo cô từng chút một vào giữa trung tâm.
Tiểu Diệp xuất ra quỷ lực đau khổ chống lại, đồng thời cố gắng tấn công lão pháp sư.
Nhưng lão đã dự tính trước một điều này nên đã chuẩn bị bùa hộ thân.
Quỷ lực dần dần bị hao mòn, trong giây phút cuối cùng, cô cố gắng dùng chút thần niệm ít ỏi kết nối với sợi dây của Nam Thiên Kỳ.
Cuối cùng cũng đã kết thúc. Hồn phách Tiểu Diệp bị phong ấn trong một con búp bê vải được khâu bằng sợi chỉ đỏ.
Lão Vu Sính đưa cho Vương Triết Hạo rồi dặn dò rất cẩn thận.
“Việc đã xong, còn lại là trông vào cậu. Nếu cậu để con búp bê này bị phá, chỉ đỏ đứt, thì chỉ có trời mới cứu được cậu.”
“Ông…”
“Ngay cả tôi cũng sẽ liên lụy. Tốt nhất là đừng cho ai biết. Chơi chán rồi thì mang về đây. Tuyệt đối không được làm hỏng.”
“Tôi biết rồi.”
Nhìn bóng lưng Vương Triết Hạo khuất dần, lão chỉ thở dài. Lão biết cái nghiệp này sớm muộn gì cũng sẽ tới, nhưng giờ hối hận cũng chẳng còn kịp nữa.
Trong lòng Nam Thiên Kỳ nóng như lửa đốt. Một dự cảm không lành chạy xẹt qua suy nghĩ của anh.
*Pựt* Chuỗi vòng trong tay đột nhiên đứt ra, rơi xuống đất lạch cạch trước sự ngạc nhiên của mọi người.
“Không ổn!!”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-o-kiep-sau/3484201/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.