Anh không hối hận chứ? Lâm Lam nghe xong ngẩng mặt lên, trong lòng cười khổ một tiếng, nếu không hối hận thì tại sao trong nháy mắt lại do dự như vậy? Nếu không hối hận thì tại sao hít thở khó khăn như vậy? Anh cần phải hiểu rõ em chấp nhận anh chỉ bởi vì em cần một người để dựa vào, thậm chí chỉ vì tìm một người thay thế anh ấy.
Lâm Lam chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn kỹ người đeo mắt kính gọng đen trước mặt này và hỏi anh: Bao gồm cả đứa bé trong bụng em sao? Chỉ cần mọi thứ thuộc về em anh đều chấp nhận. Bạch Nham, anh vẫn giống như trước đây đây quen biết từ đại học đến bây giờ, Bạch Nham lúc nào cũng như vậy, chỉ cần là lời của cô thì chắc chắn sẽ nghe theo.
Lúc về đến nhà trời đã gần tối, trước khi xuống xe Bạch Nham nói với Lâm Lam hi vọng ngày mai cô sẽ chuyển qua, anh lo lắng cô sống một mình. Cô vào nhà cười khổ nhớ đến người đàn ông đã lấy đi thanh xuân cô bằng những lời hứa ngon ngọt. Cô vẫn không ngừng tìm kiếm anh vẫn nuôi hy vọng anh xảy ra chuyện nên không thể về cùng cô nhưng sự thật luôn tàn nhẫn. Cũng may những lúc cô yếu đuối và cần một người đàn ông bên cạnh Bạch Nham đã xuất hiện và cầu hôn cô hứa rằng sẽ chăm sóc tốt cho hai mẹ con cô. Liệu cô có đồng ý với lời cầu hôn kia hay vẫn nung nấu ý định chờ người đàn ông phụ bạc kia trở về.