Trước ngày Păn xê cùng Thụy Khang rời đi, ba Thụy và Lạc Đình không ai mở miệng đề cập đến. Nhưng trong không khí có cái gì đó nghẹn ngào, lưu luyến, không nỡ. Cả ngày ba Thụy không ra vườn, cũng chẳng quan tâm đến việc tưới nước cho cam, cho nhãn. Lạc Đình thì cứ ríu ra ríu rít dưới bếp. Nào nấu cái này, nào nấu món nọ, cho Păn xê và Thụy Khang nếm thử tay nghề của mình. Păn xê nhìn sự cố gắng của hai người, cô thấy muốn khóc, nhưng không muốn hai người phải lo lắng nên đành cố kiềm nén. Cuối ngày, khi mọi sự cố gắng dường như trở nên quá sức chịu đựng, cả hai chị em ôm nhau khóc. Ba Thụy bế Thụy Khang, gương mặt vẫn cố gượng, nhưng trên đôi mắt, người ta có thể thấy được nỗi đau khổ của người làm cha, bất lực trước nỗi đau của con gái. Ông bế Thụy Khang ra ngoài thềm, ngước mắt nhìn ra phía sân. Mặt trời đã lặn sau những hàng dừa nước, không thể nhìn thấy chân trời. Đôi mắt đã đỏ ngầu, nhưng vì trách nhiệm của người làm cha, ông không thể khóc trước mặt các con.
Thụy Khang ở trên tay của ông ngoại, tay thằng bé nghịch ngợm chà chà vào mấy sợi ria mép chưa kịp cạo sạch của ông. Nó ngẩng đầu, đôi mắt trong veo nhìn ông. Cái nhìn đó như ăn sâu vào lòng, vào tim gan ba Thụy. Tim ông như co rút từng cơn. Đôi mắt của trẻ thơ, chưa biết gì là cay đắng, đớn đau của người lớn. Chưa biết gì là nỗi uất hận không có được tình yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-noi-dau/2545280/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.