Nhìn Nghị Minh xách một túi đồ đứng trước cửa nhà mình, Păn xê cảm thấy bất ngờ:
- Anh đến chơi ạ?
- Ừ, anh có mang đến ít cà phê. Hôm nay mẹ con không ra cửa hàng hoa sao?
- À.. khụ khụ.. hôm nay tôi không khỏe lắm.
- Em bệnh?
Păn xê mở cửa rồi nép sang một bên chờ Nghị Minh bước vào, cô gật gật đầu:
- Chắc cảm rồi. Tôi bị viêm mũi dị ứng nên thường bị cảm thôi.
- Thụy Khang đâu?
- Nó ở trong phòng, đang tháo lắp chiếc xe hôm trước Nghị Hằng đem đến.
Nghị Minh xách túi cà phê đi thẳng vào trong bếp. Anh tự nhiên mở tủ bếp rồi bỏ lên, để ngay ngắn sau đó đóng cửa tủ. Anh vừa mở tủ lạnh, vừa lầm bầm:
- Em không khỏe, vì sao không gửi thằng bé qua nhà thím Lý, để có thể nghỉ ngơi một chút?
- Chỉ bị nhẹ thôi. Với lại nó không nghịch đâu.
Păn xê nhìn từng hành động của anh, cứ như đang ở nhà mình, cô có chút rối rắm. Cô không biết phải đối xử với anh thế nào. Nói rõ ràng thì sao? Anh đã có nói gì với cô đâu? Nhưng ít ra, cô cũng cảm nhận được, anh rất quan tâm mẹ con cô. Nhưng mà thâm tình này, cô nhận sao nổi. Cô thở dài, sườn sượt, bỏ chân lên sô pha, kéo váy dài phủ kín, im lặng nghe anh nói. Cô có cảm tưởng, nếu ai được ở cạnh anh suốt đời, sẽ được anh quý trọng. Giọng nói của anh khiến cô thấy yên lòng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-noi-dau/2545257/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.