Bởi nếu có tình yêu thì họ không thể nào đánh mất nhau vì những bất đồng nhỏ nhoi được. Họ cứ cố gắng sở hữu nhau, thay đổi nhau cho phù hợp với chính mình, mà họ quên, sự chết đi của chính mình.. hoa tình yêu mới có thể mọc lên. (Osho)
Păn xê từng nghĩ, có lẽ cô không thật lòng yêu Đào Thiết? Vậy cô kết hôn với anh để làm gì? Rồi đau đớn day dứt khi nhận ra anh không giống như mình tưởng? Để sáu năm đó, cô thay vì tận hưởng hương vị ngọt ngào của tình yêu thì lại bị sự tổn thương giày vò? Và nếu không yêu, thì giải thích làm sao, đến nay, đau đớn kia vẫn chưa thể nguôi ngoai?
Phải chăng, cô cũng giống như bao người khác? Sợ hãi khi phải đối diện với cuộc sống một mình, sợ hãi khi một mình giữa xã hội? Sợ hãi khi mỗi đêm khuya cô độc cùng căn phòng lạnh lẽo, mỗi bữa cơm cô độc bên bàn ăn, và mỗi chiều tan tầm, bước chân nghiêng về một phía?
Con người ai không sợ sự cô độc, ai không sợ lẻ loi, hiu quạnh? Con người sinh ra là để tồn tại trong cộng đồng, một ngày bị cô lập là một ngày chết. Trăm năm cô đơn của Gabriel Garcia Marquez, không phải đã chuyển tải điều đó sao? Một gia tộc lừng lẫy, một gia tộc có bề dày lịch sử trong sự phát triển của xã hội hùng mạnh, lại nhanh chóng lụi tàn, tự phá hủy chính dòng họ mình, bằng sự tự cô lập. Từ nguyên thủy, từ sơ khai, con người đã phải sợ hãi. Sợ hãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-noi-dau/2545247/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.