Đào Thiết hất mâm cơm xuống đất, cơm canh văng tung tóe. Một bát nước canh còn nóng rơi vào chân Păn xê, cô không cảm thấy đau rát. Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt mình. Hành động vừa rồi của anh đã khiến cô vô cùng ngạc nhiên. Kèm theo đó là sửng sốt và hốt hoảng. Cô chưa từng nghĩ, chưa từng tưởng tượng, người cô yêu sẽ có một hành động thô bạo như vậy. Ít nhất là trước mặt cô. Nhưng sự việc không ngờ kia vừa mới diễn ra, hiện trường phơi bày rõ ràng, anh còn đứng đó với bộ dáng dữ tợn. Păn xê bàng hoàng đến bất động. Cô im lặng nhìn anh. Đào Thiết như sợ bị ánh mắt nhìn thấu, anh quay mặt đi, né tránh sự đau đớn, chua xót, chất vấn trong cái nhìn của Păn xê. Păn xê hoài nghi, cô không hiểu. Là anh giấu giếm quá kĩ hay ban đầu cô chưa từng tìm hiểu về anh?
Buổi chiều, cô đã tranh thủ về sớm, ghé chợ mua ít đồ. Cô biết anh thích ăn canh chua nấu lá me nên mua một con cá lóc, ít đồ nấu canh chua, rồi tranh thủ ghé nhà ba Thụy để hái lá me. Vừa trở về, bước vào nhà đã thấy anh ngồi ở sô pha, nhìn chằm chằm vào mình. Cô biết ngay anh hôm nay không vui. Có lẽ công việc không ổn. Cô không chấp nhất gì ánh mắt của anh, nhẹ nhàng hỏi một câu:
- Hôm nay anh về sớm ạ?
- Đi đâu mới về?
- Hả? À, em ghé chợ mua ít đồ..
- Tôi hỏi là đi đâu?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-noi-dau/2545244/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.