Sau những ngày đưa Păn xê đi xem và chọn đất để mua, Nghị Minh bỗng dưng ngã bệnh. Người chuyên tập thể thao như anh, lại còn làm huấn luyện viên thể hình, không bệnh thì thôi, chứ bệnh một lần coi như gần một tháng mới hết hẳn. Đổi lại, tháng đó, dù mệt mỏi về thân thể nhưng trái tim thì ngọt ngào vô cùng. Bởi vì anh có được sự quan tâm săn sóc của hai mẹ con Păn xê và Thụy Khang. Điều quan trọng hơn là, bọn họ ngủ lại hẳn ở nhà của anh.
Nghị Hằng nhìn anh trai ngồi trên sô pha, từ tốn ăn trái cây mình đem tới, khóe miệng anh hơi nhếch lên. Dẫu người có vẻ hơi gầy đi do bệnh, nhưng Nghị Minh vẫn ra dáng của một người đàn ông khỏe mạnh.
- Có chuyện gì?
- Hừ, khi nào anh đi làm lại?
- Khi nào khỏe hẳn.
- Anh bệnh thật à?
- Anh là Nghị Minh chứ không phải lão Nhị.
* * * Anh? Rõ ràng là đã hết bệnh, còn giả bộ!
- Giấy khám sức khỏe còn ở đằng kia, tự nhiên xem đi.
- Ai chẳng làm giả được?
- Em từng làm?
* * *
Nghị Minh chậm rãi tách quả cam làm hai rồi đưa về phía Nghị Hằng, Nghị Hằng liếc anh hằn học, nhưng cũng đưa tay ra lấy, nhưng ai đó đã rút về. Thành ra, tay Nghị Hằng còn chơ vơ giữa không trung.
- Anh ức hiếp người khác.
- Em sắp làm ba rồi.
- Thì sao?
- Hạn chế đi đến đây, lây bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-noi-dau/2545228/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.