Nó đi làm với tâm trạng mệt mỏi, cũng may có cu Bin ríu rít bên tai nên cũng đỡ buồn hơn. Thằng bé thích nó nên ông bà nội cũng tin tưởng ghê lắm.
-Cô Linh ơi, cô vẽ đẹp quá, cô dạy con vẽ đi.
-Cu Bin cũng vẽ rất đẹp mà.
-Dạ, ngày nào Bi cũng luyện vẽ để mai mốt Bi vô làm với ông nội.
Nghe thằng bé nói chuyện, nó cũng thắc mắc muốn biết công việc của bác trai là gì nhưng mà thôi, chuyện nhà người ta mình quan tâm làm gì chứ.
Nó lang thang đi bộ về nhà.
Đường phố lên đèn thật đẹp, không khí se lạnh của những ngày gần Tết làm người ta cảm thấy dễ chịu.
Người người dắt nhau đi mua sắm chuẩn bị cho năm mới sắp đến làm phố phường cũng nhộn nhịp hơn.
Tết, ngày người ta ngồi quây quần bên nhau, ngày các em nhỏ được xúng xính trong những bộ quần áo mới, ngày mà ai cũng mong chờ.
Nhưng nó thì khác, nó làm gì có gia đình để đoàn viên, làm gì có người thân để sum họp.
Từ nhỏ đến lớn, nó chưa bao giờ được đón Tết đúng nghĩa như những người khác, nó cô đơn lắm, u uất lắm.
Bất giác nước mắt rơi lúc nào không hay.
Nó nhận ra sự thay đổi trong con người mình.
Nó cảm thấy mình trưởng thành hơn từng ngày, tóc dài hơn, nữ tính, trắng trẻo hơn.
Nó dễ vui nhưng cũng dễ buồn, ngày xưa lạnh lùng là thế nhưng bây giờ đã biết quan tâm đến người khác hơn.
Đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-noi-cuoi-con-duong/2213935/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.