Càng cận ngày tết, không khí càng náo nhiệt.
Nó mua vài cành hoa mang đến mộ của mẹ, cũng đã lâu lắm rồi không ghé lại đây.
Ngôi mộ chỉ là một ít đất lấp lên với một tấm bia phủ đầy rong rêu. Cỏ mọcxung quanh nhiều đến nỗi làm lòng người cũng trở nên u uất hơn.
Nó ngồi đó, nói vài ba câu với mẹ, mà cũng chẳng có gì để nói quá nhiềubởi nó vốn dĩ chẳng phải người thích tâm sự với người khác.
Nhìn mẹ, nó nhớ đến hai người chị của mình.
Không biết giờ hai chị ấy ở đâu? Có sống tốt không?
Sống trong cái gia đình thờ ơ ấy thì tình cảm chị em dường như cũng chẳngsâu đậm được. Nhưng dù gì cũng là chị em cùng dòng máu, nó cũng có người thân, chỉ là không có cơ hội gặp mặt mà thôi.
Càng ngẫm nghĩ, nó càng thấy cuộc đời mình thật trớ trêu. Mẹ bị tâm thần, ba thì khôngthừa nhận, đã vậy còn gắn mác trộm cắp lên người thì ai mà không khinhdễ cơ chứ.
Ấy thế mà nó vẫn tồn tại được 18 năm ròng, không biếtđã trải qua biết bao nhiêu vất vả, bao nhiêu nước mắt nhưng cũng nhờthế, cuộc đời này đã tôi luyện nên một Trúc Linh cứng cỏi, không chấpnhận trước số phận và can đảm sống cho riêng mình.
Cứ thế, nó ngồi đấy không nói một tiếng nào, chỉ im lặng và ngẫm nghĩ mọi chuyện.
Nó ước gì mình có thể ở đây mãi, không cần đến sự náo nhiệt của thế giớingoài kia, không cần đối mặt với những con người mà bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-noi-cuoi-con-duong/2213933/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.