Lên xe, Quan Tĩnh nói, "Về nhà đón Phấn Đấu trước đã." Sau đó với tay lấy một cái hộp trên bệ điều khiển đưa cho Hứa Lạc, “Có thể phải ngồi lâu, ăn miếng bánh ngọt lót bụng trước đã.”
Hứa Lạc nhận lấy, nhìn bao bì bên ngoài, “Làm sao anh biết tôi thích ăn bánh của tiệm này?”
Trên thực tế, cô không thích ăn đồ ngọt nhiều, nhưng tiệm bánh Quan Tĩnh mua là ngoại lệ. Bởi vì hương vị bánh của tiệm bọn họ ngọt ngào, không có cái loại cảm giác ngọt ngấy nhiều đường. Thỉnh thoảng cô cũng sẽ mua để ăn.
Quan Tĩnh cười cười không lên tiếng. Có một số việc, chỉ cần có lòng, không có chuyện gì không thể không biết. Đối với Hứa Lạc, anh hiểu rất rõ, có thể còn rõ hơn so với sự tưởng tượng của cô nhiều.
Hứa Lạc mở gói bánh ra, quay đầu hỏi anh, “Anh muốn ăn không?”
“Không tiện lắm.” Quan Tĩnh ý bảo cô nhìn mình, hai tay đều không ở không.
Hứa Lạc suy nghĩ một chút, đưa miếng bánh tới tận miệng anh, “Anh cắn một miếng là được rồi.”
Quan Tĩnh nghe vậy, không nhịn được, mỉm cười nhìn cô lắc đầu nói, “Không cần. lꝢ€quɣɖ©ɳ Em ăn đi, nếu em ăn không hết thì để lại cho tôi.”
Lời nghe lạ lẫm, lỗ tai Hứa Lạc đột nhiên đỏ lên. Cha mẹ ở nhà còn chưa ăn đồ thừa lại của cô bao giờ.
Cô không được tự nhiên, chuyển đề tài, “Anh có hình của Phấn Đấu không? Tôi muốn nhìn trước một chút.”
Điện thoại của Quan Tĩnh để trên bệ điều khiển,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-nhu-mong/2471050/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.