Vân Y ngồi xuống bàn, thở dài một cái rồi nói nhỏ.
- Biết bao giờ mình mới yên ổn đây?
Ngồi suy nghĩ lung tung một lúc rồi cũng trấn an bản thân đi vào nhà.
Đến chiều thì Bạch Thiên Hàn về nhà, thấy cô đang ngồi đọc sách ở phòng khách thì đi vào. Nhẹ ngồi xuống ôm eo cô từ phía sau, giọng trầm ấm nói.
- Bảo bối! Làm gì thế?
Nghe cách gọi mình của Thiên Hàn thì bỗng Vân Y rùng mình, có vẻ như không quen, quay lại đẩy hắn ra nói.
- Ôi! Kinh thế? Em đang đọc sách anh không thấy sao?
- Hôm nay ở nhà ổn chứ? Sáng có uống thuốc chưa? Đã ăn cơm chiều trưa?
Vân Y nhìn Thiên Hàn, cười nhẹ rồi chợt nhớ đến Bạch Kiêu ông của Thiên Hàn.
"Mình có nên nói về ông của anh ấy đến đây không nhỉ?"
Thấy có cứ thất thần, hắn liền cau mày hỏi lại.
- Sao thế?
Vân Y lắc đầu rồi vui vẻ trả lời hắn.
- À! Không có gì! Em uống thuốc rồi! Chưa ăn cơm! Chờ anh về này! Anh đi tắm đi rồi xuống ăn cơm!
- Được!
Nói rồi Thiên Hàn đứng dậy, hôn lên trán cô một cái nhẹ rồi đi lên phòng.
Vân Y nhìn bóng lưng của hắn rồi thở dài.
- Im lặng sẽ tốt hơn nhỉ?
Sau khi ăn cơm cùng cô xong thì Thiên Hàn lại quay về thư phòng. Vân Y thì rảnh rỗi ngồi trong phòng xem phim rồi lại đọc sách. Một lúc sau đó quá chán nên Vân Y đã sang thư phòng. Nhẹ nhàng gõ cửa.
- Em vào được không?
Khi nhận được câu trả lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-nhat-la-khi-co-anh/1722018/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.