- Lí do? Em là không tin anh?
Vân Y nghe Thiên Hàn nói vậy thì gượng cười. Ừ thì là không tin hắn, ai biết được, Bạch Thiên Hàn trước mặt cô đây nổi tiếng là một người trăng hoa, búng tay một cái là ngàn cô gái chạy đến, có khi hắn còn có gì đó với Tô Linh Thực kia thì sao?
Vân Y nhìn Thiên Hàn, gật đầu rồi nói.
- Không tin!
Thiên Hàn gật gật đầu, cười nhếch mếp rồi cầm lấy điện thoại, bấm lại số vừa nãy rồi gọi đi.
Bên đầu dây kia vừa nhìn thấy cuộc gọi của Thiên Hàn thì mừng như gặp vàng, vội nghe máy.
[ Hàn! Em nghe! ]
Thiên Hàn đưa tay bật loa ngoài lên, ngồi xuống cạnh cô, giọng lạnh nhạt nói.
[ Từ bao giờ tôi và cô đã thân thiết với nhau hả Tô tiểu thư? ]
Bên phía Tô Linh Thực giọng ủy khuất.
[ Hàn! Anh... Anh đừng đối xử tuyệt tình với em như vậy mà ]
Thiên Hàn nhìn điện thoại, cười khẩy một cái rồi lấy lại chất giọng cao lãnh thường ngày.
[ Tuyệt tình? Nực cười! Tôi không muốn dính liếu thêm bất kì việc gì của cô nữa! Khôn hồn thì biến khỏi tầm mắt tôi ]
[ Hàn! Em... ]
Bên phía Tô Linh Thực còn chưa kịp nói gì thì Thiên Hàn đã tắt máy.
Thiên Hàn quay sang Vân Y, đưa máy cho cô rồi nhẹ nói.
- Chặn số đi!
Vân Y nhướng mày nhìn Thiên Hàn. Ý hắn là sao? Bảo cô chặn à?
- Em?
Thiên Hàn gật đầu không nói. Vân Y mỉm cười, cầm điện thoại hắn đặt xuống bàn rồi nói.
- Không cần!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-nhat-la-khi-co-anh/1722011/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.