- San bằng? Thử xem?
Cái giọng nói trầm trầm lạnh lạnh ấy thì không thể nào lẫn vào đâu được, đích thị của Bạch Thiên Hàn. Hắn rảo bước đi đến đứng về phía Vân Y, chân mày khẽ nhếch lên hỏi.
- Hai mẹ con các người đến đây làm gì?
Âu Tư Nhạn vừa thấy Bạch Thiên Hàn đi vào liền thay đổi ngay, giọng nói nhỏ nhẹ hẵn đi.
- Ơ Bạch tổng! Chúng tôi... Chúng tôi đến là đến thăm Vân Y!
Thiên Hàn bật cười, lạnh giọng nói.
- Thăm sao? Thăm hay muốn san bằng nhà tôi?
Âu Tư Nhạn lắc đầu lia lịa.
- Không không! Ngài... Ngài nghe lầm rồi đấy ạ!
Thiên Hàn nhếch môi cười khẩy, giọng nói lạnh đến rợn người.
- Tôi không cần biết! Giờ tôi cảm thấy nhà mình thật ô nhiễm! Hai người mau rời khỏi đây!
Bà Âu Tư Nhạn giận tím mặt, giọng chua chát muốn hét lên.
- Bạch Thiên Hàn!
Thiên Hàn nhếch mày nhìn Âu Tư Nhạn, khóe môi tạo nụ cười nửa miệng, giọng không mấy vui vẻ nói.
- Sao? Lại muốn san bằng nữa à?
Bà ta tức giận.
- Triệu Vân Y! Mày... Mày cứ chờ đó!
Nói rồi bà ta quay lưng bỏ đi.
Thấy mẹ mình bỏ đi, Âu Tư Nhã nhìn Vân Y bằng ánh mắt khó chịu rồi cũng chạy theo bà ta.
- Mẹ...
Sau khi hai người họ rời đi, Vân Y mới thở dài. Thấy cô như vậy, Thiên Hàn liền ngồi xuống cạnh cô, lên tiếng hỏi.
- Họ đến đây làm gì?
Vân Y tựa đầu vào thành sofa, mắt nhắm chặt nhưng vẫn trả lời Thiên Hàn.
- Nhờ vả!
Chỉ cần nói đến đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-nhat-la-khi-co-anh/1721992/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.