Sau khi biết Tô Linh Thực đã đi rồi, Vân Y mới quay sang nhìn Thiên Hàn, mày nhíu khẽ lên tiếng hỏi hắn.
- Lúc nãy anh đi đâu vậy?
- Ra ngoài có chút việc! Tô Linh Thực đến tìm em à? Cô ta nói gì?
Vân Y cầm ly trà lên uống, nhẹ nhàng đặt xuống bàn lại rồi từ từ trả lời hắn.
- Đâu có! Đâu tìm em! Tô Linh Thực đến tìm anh Hàn của cô ta mà!
Thiên Hàn khẽ nhíu mày nhìn cô gái họ Triệu kia. Lại cái thái độ đó. Anh Hàn của cô ta? Ý cô là gì đây? Đang ghen? Quạo? Hay đang tức giận? Thật là khó hiểu quá mà.
- Gì nữa đây? Cái giọng điệu này của em là thế nào? Anh Hàn? Ý gì đây?
Vân Y cười nhẹ, đưa ánh mắt nữa đùa nữa thực nhìn Thiên Hàn, nhẹ nhàng lên tiếng.
- Ha! Em có nói gì đâu! Người thay thế mãi mãi là người thay thế thôi! Em không dám xen vào đâu!
Mày đẹp của Thiên Hàn càng nhíu chặt hơn. Rõ là có chút giận mà còn...
- Ai nói em là người thay thế hả? Anh có nói sao? Còn nữa, anh chưa từng quen cô ta mà? Sao lại gọi là thay thế được!
Cô giương khóe miệng lên tạo nụ cười nữa miệng, không nhanh không chậm nói.
- Vậy sao? Cô ta khăng khăng là anh còn yêu cô ta đấy!
Ánh mắt Thiên Hàn không rời Vân Y, mày nhíu nhẹ hỏi lại.
- Cô ta nói thế? Nói em là kẻ thay thế?
Vân Y chớp mắt gật đầu.
- Ừm hửm?
- Vậy để anh giải quyết cô ta!
- Thôi! Giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-nhat-la-khi-co-anh/1721948/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.