- Rác rưởi!
Triệu Triết Lập vừa nghe cậu Vân Trình nói vậy thì giận càng thêm giận, bước đến nắm bả vai của Vân Trình xoay lại.
- LIỄU VÂN TRÌNH! MÀY NÓI AI RÁC RƯỞI HẢ?
Vân Y và Lục Hạ thấy vậy thì đi đến, nhanh chóng đẩy ông ta ra.
Vân Y nhếch khóe môi, lời nói lạnh lẽo rít qua từng kẽ răng.
- Ba à? Làm gì mà động tay động chân thế! Cậu còn chưa làm gì mà?
Lục Hạ cũng theo đó tiếp lời Vân Y.
- Chú Lập à! Âu Tư Nhã không giận thì thôi mắc gì chú phải nổi cáu hả?
Âu Tư Nhã đứng sau đưa mắt nhìn Vân Trình "rưng rưng".
- Cậu! Cậu không nhận cháu thì thôi sao lại bảo cháu là rác rưởi!
Vân Trình nhìn Âu Tư Nhã khóe môi nhếch lên chả thèm trả lời ả. Âu Tư Nhạn mẹ ả thấy vậy liền tỏ vẻ cáu gắt lên tiếng.
- Vân Trình! Tôi nể chú vì chú là anh vợ của Triết Lập nhưng chú là người lớn sao ăn nói vậy hả?
Vân Trình liếc đôi mắt sắt đá của mình về phía hai mẹ con Âu Tư Nhã, cau có nói.
- Hừ! Bà nghĩ bà là ai mà nói chuyện với tôi như vậy! Tôi nói thế nào là quyền của tôi! Mà... Tôi nói chả đúng sao? Âu Tư Nhã là do Triết Lập nhặt ngoài bờ ngoài ruộng về chả phải sao? Cũng chả danh giá gì?
Triết Lập tức giận gọi lớn tên cậu Vân Trình.
- VÂN TRÌNH! CHÚ....
- Tôi làm sao? Chú định động tay động chân với tôi à? Chú nghĩ tôi sợ chú chắc! Triệu Liễu thì đang gặp nạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-nhat-la-khi-co-anh/1721941/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.