Vào xe, Thiên Hàn lấy trong túi một chiếc khăn nhỏ đưa cho Vân Y, ảm đạm nói.
- Lau sơ đi kẻo lạnh!
Vân Y nhìn Thiên Hàn cười khẽ rồi cầm lấy chiếc khăn lau lại những vết ướt trên người. Thiên Hàn thấy cô lau thế không tiện nên đã vươn tay thắt dây an toàn lại cho cô xong quay về ngồi lại gồ ra lái xe đi.
Hắn tập trung lái xe nhưng vẫn không quên quan tâm cô.
- Lạnh không? Lấy áo anh khoác vào!
Cô mỉm cười nhìn hắn cầm chiếc khăn lau lại bã vai con động lại chút nước mưa của hắn, nhẹ nhàng trả lời.
- Không lạnh lắm!
Khóe môi Thiên Hàn khẽ cong lên nở nụ cười vui vẻ, trong lòng hắn giờ đây cảm giác rất hạnh phúc. Có lẽ rất lâu rồi hắn mới cảm nhận được cảm giác hạnh phúc ấm áp ngập tràn thế này. Khẽ liếc mắt qua nhìn cô rồi lại tiếp tục tập trung lái xe. Sau khi lau khô nước mưa cho hắn xong thì cô ngồi lại bình thường, nhìn qua cửa sổ xe ngắm những hạt mưa, khóe môi cô khẽ cong lên nhẹ tạo ra nụ cười nhạt nhẽo đến kì lạ. Khẽ thở dài rồi cô tựa đầu vào ô cửa sổ, một lúc sau mí mắt cô bắt đầu sụp xuống và chìm vào giấc ngủ.
[…]
Đến nhà, hắn thấy cô ngủ nên không nở đánh thức, nhẹ nhàng bế cô ra khỏi xe, vừa ra khỏi thì một ám vệ đi đến mở chiếc dù đen ra che cho hắn và cô đi vào nhà. Đặt cô lên trên giường ngủ, nhẹ nhàng đắp chân cho cô rồi khe khẽ bước ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-nhat-la-khi-co-anh/1721936/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.