- Anh muốn biết?
- Ừm!
Vân Y nằm nghiên người sang nhìn hắn, khẽ nhíu mày nói.
- Ủa mà hình như tôi kể với anh rồi mà? Sao hỏi lại nữa!
Thiên Hàn đưa đôi mắt lúc nào cũng lạnh lẽo của mình nhìn Vân Y từ từ trả lời.
- Nhưng em không kể gì về tên họ Giả đó!
Tên họ Giả? Ý hắn nói là Giả Kiến Minh à? Cô nhíu mày nhìn hắn, cười gượng hỏi lại.
- Tên họ Giả? Ý anh là Giả Kiến Minh á hả?
Thiên Hàn cau mày khi nghe cô gọi tên của chàng trai họ giả kia, khó chịu nói.
- Giả Kiến Minh Giả Kiến Minh! Em không cần gọi cả tên vậy đâu!
Vân Y nghe hắn nói vậy thì cười nhẹ, khẽ vui trong lòng, đưa mắt nhìn hắn.
- Người ta có tên có tuổi, sang lại gọi là tên họ Giả?
- Đừng hỏi nhiều! Mau kể đi!
Vân Y cười nhẹ, hít một hơi sâu vào rồi bắt đầu kể.
- À tôi và Giả Kiến Minh lúc trước từng quen nhau, nhưng sau khi Âu Tư Nhã xuất hiện thì mọi chuyện đã thay đổi, chúng tôi không còn mấy thân mật nữa và rất hay cãi nhau và chỉ ít lâu sau đó thì tôi phát hiện ra tên đó cắm sừng tôi...
- Quen con riêng của ba em?
- Phải!
- Ba em không nói gì?
Vân Y nằm lại bình thường, đôi mắt dán lên trần nhà, khẽ cười lạnh rồi nói.
- Hừ... Ông ta lúc đầu không chấp nhận cho tôi quen Giả Kiến Minh nhưng cho đến khi Âu Tư Nhã dắt hắn ta về ra mắt thì ông ta lại tán thành.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-phuc-nhat-la-khi-co-anh/1721920/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.